Cốc Trà Hoa Ngày Hạ - Bất Tính Chu Đích Lão Bản Nương

Chương 37: Hạ nhiệt




Thành phố S chả có mấy tòa cao ốc khoác màu sặc sỡ, cảnh đêm chưa tới độ đặc sắc nhưng ánh đèn của hàng nghìn mái ấm như dải ngân hà cũng hết sức cuốn hút.

Trịnh Minh Khoan không có hứng chiêm ngưỡng cảnh đêm hấp dẫn ngoài cửa sổ sát đất đằng sau. Gã tựa lưng lên ghế máy tính, tay phải chạm hờ con chuột đi phóng to bức ảnh trên màn hình.

Flycam chụp tất cả khuôn mặt trẻ trung trên bãi biển đêm nay vào cùng một khung hình. Sau khi phóng to, tấm ảnh hơi nhiễu răng cưa nhưng vẫn thấy rõ nét mặt thanh tú và độ cong khóe miệng của cô gái.

Đúng lúc này, người phụ nữ quỳ gối giữa hai chân gã nuốt trọn dương v*t vào tận cổ họng. Trịnh Minh Khoan không khỏi thở hắt ra, gã thả chuột, sờ mái tóc đen của cô gái tỏ vẻ khen ngợi trong khi tay trái cầm di động quay lại cảnh tượng khiêu d*m và đồi trụy này, trên màn hình là cận cảnh khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Mộng Nhã.

Điện thoại cũng ghi lại mười phút quan hệ tiếp theo đó. Sau khi đâm vào Hứa Mộng Nhã, Trịnh Minh Khoan sục bừa bãi trong người cô. Ống kính lia dọc từ tấm lưng trần đến nơi cả hai giao cấu, và cả thứ dịch trắng đục chảy ra sau khi xuất tinh trong.

Hứa Mộng Nhã mất sức ngã bệt ra đất. Trịnh Minh Khoan đỡ cái thứ đã nhũn ra đến miệng cô, cô vâng theo lau sạch cho gã.

Trịnh Minh Khoan lưu video vào album ẩn trong điện thoại, dự định trễ tí sẽ làm mờ rồi truyền vào nhóm.

Nguyên văn 马赛克 – mosaic, nôm na là cách xử lý pixel hoặc bất kỳ kỹ thuật nào được sử dụng trong chỉnh sửa hình ảnh hoặc video, theo đó

hình ảnh bị làm mờ bằng cách hiển thị một phần hoặc toàn bộ ở độ phân giải thấp hơn rõ rệt.

Hứa Mộng Nhã lấy lại nhịp thở, đứng dậy vào nhà vệ sinh sửa sang lại vẻ thảm hại của mình. Khi quay về bàn của Trịnh Minh Khoan, cô thấy gã vẫn nhìn hau háu vào một góc bức ảnh không rõ ràng lắm sau khi phóng to.

“Mộng Nhã, em không thấy bé ấy rất giống em năm đó à?” Trịnh Minh Khoan di chuột, con trỏ mũi tên viền theo hình dáng cô gái trên màn hình.

“…Không phải anh đã nói ngừng đụng vào bạn nữ trong trường hả?” Hứa Mộng Nhã nói nhỏ.

“Thì đó, trong trường dễ nổ chuyện quá.” Trịnh Minh Khoan gập khuỷu tay chống cằm, nhìn đôi mắt sáng ngời của Tô Đồng trên máy tính, gã nói: “Nhưng thật tình bé ấy ngoan quá, như đóa hoa chưa nở vậy, hấp dẫn thật.”

Gã thở dài: “Muốn phá hư ẻm ghê, muốn làm em ấy tới phát khóc và van nài anh.”

Hứa Mộng Nhã siết chặt tay sau lưng: “Anh muốn làm thế nào?”

“Theo đường cũ thôi. Em đi dò la, làm bạn với bé ấy trước.” Trịnh Minh Khoan liếc nhìn đôi tay Hứa Mộng Nhã giấu đằng sau: “Thế này đi. Em làm xong chuyện lần này, anh sẽ trả lại tất cả tệp gốc ảnh và clip, thấy sao hả?”

Hứa Mộng Nhã bỗng trừng mắt: “Anh nói thật?”

“Ừ, thật. Em dắt bé ấy tới đây. Sau đó chúng ta cắt đứt quan hệ.” Trịnh Minh Khoan cười.

Nhìn bản mặt nom đẹp đẽ nhưng xấu xí tột cùng của Trịnh Minh Khoan, Hứa Mộng Nhã cắn răng: “Chốt.”

*

“Hãm hiếp á?!”

Triệu Oánh Oánh trố mắt, suýt phun thức ăn khỏi miệng. Nhận ra giọng mình quá lớn, cô nàng vội che miệng, ngó dáo dác xung quanh không có ai mới hạ giọng: “Sao cậu biết cơ?”

Người tiết lộ – Ngô Phỉ cũng thì thầm: “Vụ này lan rộng trong giới cosplay thành phố J mình… Nghe đâu xảy ra hồi hè.”

Ngô Phỉ bắt đầu tiếp xúc với cos hồi phổ thông. Dáng vẻ anh thư khi đóng vai nam tức tốc bắt lấy trái tim thiếu nữ của Triệu Oánh Oánh.

Kể cả Tô Đồng cũng sốc trước tin lê đôi mách này, cô nhíu mày hỏi: “Có chắc là cô bạn cùng phòng mình ban đầu không?”

“Ầy, mình có biết đâu. Lời đồn không nhắc đến tên cô gái, chỉ nói cô ấy đậu Đại học S nhưng phải bảo lưu một năm vì chuyện này và cổ họ Lâm. Thế lại chả trùng hợp với ký túc xá chúng ta nên mình chiếu theo đó mà kết vậy.” Ngô Phỉ chọc đũa vào cơm.

Bất kì ai nghe chuyện này xong tâm trạng cũng tệ đi, Triệu Oánh Oánh hết hứng ăn món đùi gà om mình khoái nhất: “Vậy chuyện ấy xảy ra thế nào?”

“Bạn nữ đó mới bắt đầu chơi cos í, được một tay nhiếp ảnh không biết quen từ đâu hẹn chụp hình, sau đó bị chụp thuốc mê.”

“Nhiếp ảnh gia nữa hả? Không phải hồi trước cũng có một vụ như vậy ư? Gì mà chụp riêng tư, xúi giục cậu mặc đồ hở hang, bó sát các thứ… Còn tô đẹp là nghệ thuật thân thể, đúng là ghê tởm chết luôn.” Mặt Triệu Oánh Oánh đỏ rần như trái cà chua.

“Ừa… Hồi mình tham gia Comic Con hay có mấy tay nhiếp ảnh áp sát các bạn gái mặc váy trong câu lạc bộ để chụp ảnh, đôi khi những góc chụp đó thực sự khó chịu lắm luôn. Mình chắn hộ các bạn nữ, còn bị họ móc là sinh lòng khập khiễng vì không được chụp cơ…”

漫展 hay còn được gọi phổ biến là Comic – Con: Triễn lãm hoạt hình và truyện tranh nói chung, nơi tụ hội fan manga, anime, các loại game và

giới coser hay cosplayer

Sau khi trải lòng về chuyện tự xưng là dở khóc dở cười, Ngô Phỉ quay về chủ đề: “Nghe đâu cô gái kia bị chụp kha khá ảnh và clip khỏa thân, phát tán chúng khắp nơi khiến cổ suy sụp. Họ còn nói cô ấy… từng tự sát, giờ người nhà đang dắt cô ấy đi gặp bác sĩ tâm lý.”

“Cổ không báo cảnh sát hở? Còn gã nhiếp ảnh thì sao?”

“Hẳn là có, nhưng cho dù bắt được thằng đó đi nữa thì có ích gì, đời cổ bị hủy rồi…” Ngô Phỉ sắp chọc nát phần cơm trước mặt, đùi gà om của Triệu Oánh Oánh cũng lạnh tanh. Thoáng chốc họ im ru, đoạn đồng thanh thở dài.

Ngô Phỉ lại gắp cơm: “Ăn thôi ăn thôi. Các cậu biết mấy kiểu tin đồn hay được phóng đại mà, có lẽ không tệ như tụi mình tưởng thì sao? Do mình ăn ốc nói mò, biết đâu chừng không phải bạn cùng phòng tụi mình chưa gặp bao giờ thì sao.”

“Thành thử phải tìm cửa hàng hoặc studio đáng tin cậy để chụp chân dung. Người thời nay ấy à, phàm tậu được con SLR đã nâng mình thành nhiếp ảnh gia.” Triệu Oánh Oánh gắp đùi gà lên cắn một miếng.

Hai người tán gẫu dăm câu thì thấy Tô Đồng mãi làm thinh, cũng chả ăn cơm mà bần thần nhìn mâm cơm.

Ngô Phỉ đưa tay quơ trước mặt cô: “Đồng, cậu sao thế?”

Tô Đồng chớp mắt, lắc đầu: “Không có gì, mình… Mình nhớ có việc phải làm. Mình về phòng trước, các cậu cứ từ từ ăn.”

Dứt lời cô đứng dậy hơi hấp tấp, lúc bước ra ghế suýt vấp ngã. Triệu Oánh Oánh mau chóng đỡ cô: “Cẩn thận!”

Tô Đồng ra khỏi căn-tin, đón cơn gió thu luồn vào cổ áo gây rùng mình sởn gáy.

Hôm nay trời hạ nhiệt, hình như hè sắp trôi qua rồi.

Cô rảo nhanh về ký túc xá, mở máy tính, đăng nhập vào hộp thư tài khoản chính của mình.

Ngoài Weibo, cô còn chạy một tài khoản công. Có điều cô chỉ đánh tiếng nó trên Weibo lúc mới mở, thành ra bài Weibo đó còn bị giới hạn tương tác cơ.

Lượng người theo dõi trên tài khoản chính còn ít fans hơn trên Weibo nhưng Tô Đồng mặc kệ. Thỉnh thoảng ngẫu hứng cô đăng một số tản văn và bài luận theo tâm trạng, dần dà cũng tích được một số lượng độc giả cố định.

Tô Đồng mở giao diện quản lý tin nhắn, thấy có vài tin mới, cô lướt qua một lượt rồi bấm vào hòm lưu trữ.

Sau lễ viếng Diệp Tuyên, Tô Đồng sửa đổi một chút nội dung bài diễn văn đăng lên tài khoản chính. Những ngày sau cô tất bật lo ma chay cho mẹ, đến khi hết bận, Tô Đồng mới rảnh vào tài khoản chính trả lời tin nhắn.

Trong hằng hà sa số tin nhắn, cô thấy tin này trước tiên. Một độc giả có tên「Hạ Hoa Mất Rồi」nói: 「Bạn nói bạn vẫn tin con người ta sau khi chết sẽ hóa thân thành ngôi sao dõi xuống trần gian. Nhưng tôi không

muốn trở thành ngôi sao, tôi muốn chết lắm, tôi không muốn nhìn thấy thế giới bẩn thỉu này nữa. 」

Vào thời điểm ấy, đó là lần đầu tiên Tô Đồng gặp phải tin nhắn tiêu cực và bi quan đến vậy. Qua cân nhắc một hồi, cô trả lời:「Mình không biết bạn đã gặp phải chuyện gì. Nếu bạn bằng lòng tin tưởng thì tâm sự với mình nhé? 」

Song, cô không nhận được thêm nhắn nhủ gì từ đối phương. Vả lại, tin nhắn trên tài khoản chính chỉ giữ được năm ngày, cô đành lưu tin vào hòm lưu trữ.

Vụ tự sát Ngô Phỉ nói ban nãy khiến cô chợt nhớ tới chuyện này. Cô vội gõ chữ vào mục trả lời.

「Xin chào Hạ Hoa, mình vẫn ở đây chờ bạn nè. Gần đây bạn có khỏe không?」

*

Lúc Vu Thời Thiên vào tiệm Trương Giai Đằng, nó và bà xã Khương Linh đang bận phân lô hàng bong bóng cá. Cơ man túi bong bóng cá

vàng cam cam chất đống trên sàn, Trương Giai Đằng đón anh tới ngồi chỗ bàn trà đằng kia: “Chờ tao xíu. Tao đóng hàng xong thì qua.”

“Cần tao giúp không?” Vu Thời Thiên khom lưng bế con mèo Bengal đang cọ chân mình. Em mèo y chang con báo chẳng mấy chốc tìm được tư thế thoải mái trong vòng tay anh.

“Khỏi. Mày chơi mèo đi, hồi là xong.”

Khách chờ lấy hàng chỗ bàn trà, Vu Thời Thiên ngồi vào ghế chủ tiếp khách thay Trương Giai Đằng, thấy nước trà nhạt màu, anh trút bã trà ra rồi thay bằng lá mới.

Trương Giai Đằng nói hồi là hồi xong thật. Vu Thời Thiên vừa rót xong ấm đầu tiên, Trương Giai Đằng đã bước ra báo khách là hàng xong rồi: “Mười lăm kí bóng miệng đỏ Hồng Kông, mười kí bóng kim châm. Anh kiểm lại đi.”

Lần lượt là 赤嘴胶 黄花胶, mình không rành phân loại lắm chỉ biết ăn thôi:>

Vừa nói nó vừa lấy một bao bong bóng cá trên kệ: “Bóng cá tuyết New Zealand này cũng ngon. Gửi tặng anh một kí, anh lấy về nếm thử, thấy ngon thì giới thiệu cho khách. Bên em có trữ nhiều hàng loại này lắm,

tháng sau chỗ anh tổ chức dịp 11-11 đúng không? Nếu có làm hoạt động cần lượng lớn thì báo em, em chiết khấu giá sỉ ha.”

Lễ độc thân 11-11, nhưng giờ nhiều nơi vin vào tổ chức khuyến mãi và ưu đãi to lắm

Ngó điệu bộ liến thoắng của Trương Giai Đằng, Vu Thời Thiên thấy bùi ngùi ghê gớm. Ai có ngờ thằng choắt lưu manh suốt ngày ẩu đả hồi xưa giờ giỏi bán buôn nhường này.

Tiễn khách xong, Trương Giai Đằng về tiệm, lúc ngước đầu thì thấy Vu Thời Thiên nhìn mình bằng ánh mắt hiền từ của người cha già. Y rùng mình: “Dòm gì vậy mày?”

“’Cậu Đằng’ năm xưa lột xác kinh. Nhớ khi ấy…”

“Ngừng ngừng đi! Làm ơn đừng nhắc lại chuyên xưa xửa nữa. Ai mà không có thời trẻ người non dại.” Trương Giai Đằng ực cạn chén trà trên khay, đoạn nói: “Vu Thời Thiên chẳng nhẽ mày không thay đổi dữ chắc? Dạo này tao sắp thấy mày lạ lẫm rồi. Quen bồ trẻ có khác, phơi phới hẳn ra.”

“Anh Thời nè, anh quen bạn gái mười tám thật hả?” Khương Linh đặt xấp tiền dày vào máy đếm tiền lần nữa, tham gia đề tài.

“Thật.”

“Anh đang yêu thiệt tình, hay…”

Khương Linh không huỵch toẹt ra nhưng Vu Thời Thiên hiểu. Anh gập ngón tay nhéo cái cổ mềm mại của con mèo rừng: “Thiệt tình.”

“Uầy, vậy anh có tính lấy em ấy chưa?”

Vu Thời Thiên thoáng mạnh tay, em mèo bất mãn cự nự, ngọ nguậy trên đùi anh.

Anh chưa trả lời câu này thì Trương Giai Đằng đã chen lời: “Họ mới bắt đầu thôi, sao bàn chuyện này sớm vậy… Không phải hồi nãy em than mệt à? Lên gác ngủ đi.”

Khương Linh bĩu môi, cầm tiền lên lầu.

Vợ tránh đi rồi Trương Giai Đằng mới lên tiếng: “Đừng bận tâm, cô ấy không biết mày không thích kết hôn.”

“Có sao đâu. Chẳng qua không phải tao không thích, chỉ cảm thấy không cần thôi.” Vu Thời Thiên nhích qua một bên, giao nhiệm vụ pha trà cho Trương Giai Đằng.

“Giờ vẫn thấy vậy hả? Bé bồ của mày không hỏi chuyện này sao? Không phải bọn trẻ thời này ưa khoe tình cảm lắm hả, động tí là kêu ông xã bà xã, làm như cưới thật không bằng.”

“Em ấy không giống mấy nhóc khác lắm…”

Vu Thời Thiên lấy di động ra nhìn giờ, còn nửa tiếng nữa Tô Đồng mới tan lớp. Giọng anh đều đều: “Em ấy không cho tao nhắn tin trong giờ học. Tuần trước tao ghé trường hai lần còn bị em lên án, kêu tao phải biết thu xếp thời gian trống… Một tuần hẹn hò một hai lần là đủ. Moments cũng chưa đăng gì về tao…”

“Xì tốp xì tốp, mày đang bán thảm đó hả?” Dòm vẻ mặt hờn tủi của gã trai, Trương Giai Đằng phì cười.

“Ừa đó. Tới giờ mà em ấy vẫn gọi tao là ‘Thầy Vu’. Tuy tao cũng không ưa kiểu kêu ông xã bà xã, nhưng Thầy Vu ấy, mày không thấy kỳ lắm hả?”

“Có đâu. Đây không phải là thú yêu của tụi bây à?” Trương Giai Đằng cười hăng đến mức không cầm nổi ấm trà, nước trà vãi ra thành cốc.

Vu Thời Thiên thở dài. Kể từ khi nói không gấp với Tô Đồng, em đúng là không gấp thật. Để giờ anh y sì gã trung niên lậm tình, suốt ngày chúi đầu vào điện thoại hóng xem cô gái ấy có tìm mình không.

“Có điều, thật ra bọn tao không ngờ mày yêu thật tình đâu. Tụi bây kém cả bó tuổi, em ấy tốt nghiệp đại học thì mày đã bốn mươi tới nơi, em ấy mới ngoài hai mươi chập chững vào đời… Bốn mươi lận đó Vu Thời Thiên à, tụi mình từng nghĩ ba mươi đã già khú rồi, vậy mà giờ đứa nào cũng nhích lên hàng tư.”

“Đúng thật. Tao còn chưa tính đến tương lai nữa nên quá sớm để bàn chuyện cưới hỏi.”

Vu Thời Thiên lại thở dài, cầm chén trà trước mặt: “Không chừng hai năm nữa bé ấy gặp được cậu nào trẻ trung bô giai với lắm tiền rồi vứt bỏ tao thì sao?”

“Tự tin lên đi chớ. Mày kém bọn thanh niên bây giờ chỗ nào đâu? Thiếu mấy cái múi thôi mà.”

Vu Thời Thiên quay đầu, trông gió thổi rụng đám lá xám xịt ngoài cửa kính, giọng hững hờ: “Nhưng tao đâu thể ngăn em ấy theo đuổi những người và vật tốt hơn được.”

Vu Thời Thiên không biết mình bầu bạn với tâm hồn tươi non ấy được bao xa, không biết tình cảm cô gái dành cho mình được bao lâu. Nhỡ một mai giữa hai người họ tạch điện thì sao?

Anh nghĩ, nếu có ngày Tô Đồng muốn bay, anh sẽ thả cô ấy bay đi.

Khi ấy, hẳn anh là con cá đối trong ao bùn, chỉ biết ngóng đầu trông chim sơn ca chắp đôi cánh cứng cáp bay mỗi lúc một xa.

Trương Giai Đằng dập ngang cơn thở than của anh, lấy hai bình từ tủ thấp đằng sau ghế, đặt chúng trước mặt Vu Thời Thiên. Cái chai chứa chất lỏng màu nâu đen.

“Cái quái gì thế?” Vu Thời Thiên hỏi.

“Rượu pín cọp đấy.” Trương Giai Đằng cười tinh quái: “Tao cống hiến hết cho mày. Mày phải hăng hái vào cho đám trung niên chúng tao được nhờ.”

“Đệt mợ… Tao cần thứ này hồi nào.” Nói thì nói vậy, Vu Thời Thiên cầm chai rượu mở ra ngửi thử, mùi rượu nồng nặc khiến anh cau mũi.

“Mày bớt phét đi, này gọi là phòng trước tránh họa.” “…Thứ này hiệu nghiệm thiệt hả?”

“Còn phải nói. Chứ mày nghĩ ba đứa cốt đột nhà tao có bằng cách nào?”

Vu Thời Thiên xoay chai mấy vòng, “Được thôi, tao lấy. Còn đồ tốt nào nữa thì cho tao một thể.”

Anh dò người vào tủ thấp sau lưng Trương Giai Đằng, thấy trên tủ có mấy hộp xanh hộp hồng, anh hếch cằm: “Mấy hộp đó là gì vậy?”

Trương Giai Đằng ngoái đầu, lấy hộp hồng đưa cho nó: “Sáng có khách tặng cho mấy đứa nhóc nhà tao, bảo nếu dùng tốt thì quảng bá hộ cô ấy trên Moments. Ấy, cổ còn đưa dư một phần.”

Vu Thời Thiên nhận hợp lật đi lật lại mấy lượt, sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng ưu điểm trên sản phẩm, cuối cùng anh nhe hàm răng trắng bóc: “Hộp này cho tao luôn ha?”