Cốc Trà Hoa Ngày Hạ - Bất Tính Chu Đích Lão Bản Nương

Chương 36: Sốt ruột




Vu Thời Thiên đậu xe vào chỗ của mình, vỗ mu bàn tay Tô Đồng: “Tới rồi.”

Anh không biết tại sao lại dẫn tới tình trạng hiện giờ?

Nửa tiếng trước, Tô Đồng hỏi anh có muốn một em bạn gái như này không, anh chả thèm trả lời mà cúi đầu “xực” luôn cái miệng chúm chím nói năng hết mực đứng đắn kia.

Xui thay Vu Thời Thiên quên béng hai người họ đang đội nón bảo hiểm cồng kềnh, nón trắng và nón đen thình lình va vào nhau đánh cốp, theo sau là tiếng ây da của cô gái.

Đêm nay anh hơi hấp tấp, cởi nón mình ra là nâng cằm Tô Đồng lên hôn liền.

Đèn đường cao nghệu kéo bóng hai người ra dài tít, tiếng sóng rì rào không sao át được tiếng nước giao hòa giữa môi lưỡi. Có chiếc xe hơi ấn kèn lao sượt qua hai người họ, âm thanh chói tai cũng không cách nào ấn nút dừng nụ hôn sâu trong đêm hè. Cảm giác oi bức phiền lòng bốc lên từ xương cụt phủ vây lấy thân trên lần nữa.

Thật ra Vu Thời Thiên không ưa mùa hè lắm. Mùa hạ phương Nam quá dài, mồ hôi dấp dính và lũ sâu bự miền Nam khiến anh bức bối không chịu nổi.

Song, hiện tại anh thấy hè cũng không đến nỗi nào, ngay cả gió thổi cũng vương mùi hoa nhài.

Mãi đến khi cô gái vỗ ngực anh tỏ vẻ khó chịu, Vu Thời Thiên mới bằng lòng thôi.

Đúng là xơi cô hung ác. Đôi môi đỏ au và khóe mắt ửng đỏ rưng rưng nước sáng long lanh dưới ánh đèn đường.

Vu Thời Thiên chợt kéo xuống kính gió nón bảo hiểm của Tô Đồng. Em khó hiểu, vừa thở phì phò vừa hỏi: “… Sao kéo nó xuống vậy ạ?”

Anh đội lại nón đen của mình và bảo: “Lát tôi lái nhanh, vẫn nên kéo xuống thì hơn.”

Dĩ nhiên là viện cớ.

Nguyên nhân chân chính là tại đôi mắt trong veo thấu triệt ấy quá đỗi quyến rũ, gài anh nổi lửa.

Vu Thời Thiên làm thinh cả chặng đường sau, dùng hết lực chú ý lên việc dập ngọn lửa kia, đồng thời không ngừng mắng nhiếc mình là hạng vô nhân tính.

Vậy mà một câu của cô gái làm anh thất bại trong gang tấc. Tô Đồng nói – Đêm nay em không muốn về trường.

Hơ… Nhóc con này bạo thật.

Vu Thời Thiên chống lưỡi lên má, giọng khàn đi: “Hồi nãy họp nhóm em có uống rượu hả?”

“Đâu ạ, em không có uống.”

“Vậy em biết mình đang nói gì không?”

Giây tiếp theo, đôi tay be bé túm hờ bụng dưới Vu Thời Thiên, cô gái đằng sau thỏ thẻ nhẹ hều như sợi lông vũ trắng sà xuống đầu quả tim anh.

“Nếu không biết thì… em đã không nói.”

Thành thử, mọi chuyện biến thành tình huống hiện tại. Anh cầm hai cái nón bảo hiểm bằng một tay, tay còn lại dắt cô gái vào thang máy.

Tô Đồng thấy mình quả là phát rồ khi đưa ra yêu cầu như vậy. Phần bụng dưới ê trướng, thậm chí cô ngờ ngợ quần lót mình ẩm ẩm.

Nhưng cô chỉ thiết ở bên Vu Thời Thiên đêm nay.

Thang máy lên tới lầu một, cửa mở, một người bà đẩy xe nôi mây có em bé mũm mĩm đang ngồi. Trông thấy Vu Thời Thiên, bà mỉm cười hỏi han và liên tục dạy cháu mình gọi chú.

Nhóc béo chưa đầy tuổi, ngậm ngón tay nẫn thịt ướt nhẹp, bập bẹ phát ra tiếng ú ớ.

Bà để ý đến cô bé cạnh thằng đẹp trai nên hỏi: “Đây là em gái cháu hả? Chưa gặp hồi nào luôn.”

Vu Thời Thiên giơ lên hai bàn tay đan tay: “Không ạ, đây là bạn gái cháu.”

“Vậy phải gọi dì rồi. Bé bi ơi, kêu dì nào.” Bà ngồi xổm xuống, chọc khuôn mặt béo múp của cháu mình.

Bà ở lầu 12. Sau khi cửa thang máy đóng, Tô Đồng bĩu môi làu bàu: “Sao em lại thành dì rồi…”

“Ừa, làm khó cho em rồi.” Vu Thời Thiên cười đến là phởn.

Thang máy hướng lên tiếp tục sinh ra men tình ngọt ngào trong không khí. Tới tầng 23, Vu Thời Thiên kéo em bé vào nhà.

Cánh cửa đóng kín ngăn cách ánh đèn cam ngoài hành lang, chừa lại căn phòng tối nhuốm màu diễm tình và mập mờ.

Vu Thời Thiên không thèm bật cả đèn, lò mò máng nón bảo hiểm lên móc tại lối vào nhưng trật lất, một cái trong đó rớt xuống đất, đập mạnh lên sàn đánh cái rầm.

Tiếng vang bất thình lình khiến Tô Đồng giật nảy, mắt chưa kịp thích ứng với bóng tối đã bị người đàn ông trước mặt áp sát vào cửa và cắn môi.

Cô sực nhận ra đây mới là Vu Thời Thiên, một Vu Thời Thiên mà cô không tài nào biết được thông qua Weibo và Moments.

Khí thế chiếm đoạt hung ác của Vu Thời Thiên triệt để bao vây và giam cầm cô. Tăm tối khiến cô trở nên mẫn cảm hơn. Hơi thở ấm áp và dồn dập lững lờ tại mũi hai người. Nước bọt không kịp nuốt tràn khỏi khóe miệng. Bàn tay to của người đàn ông đặt tại thắt lưng, khiến con tim cô run rẩy.

Cô sắp tan ra, cũng chực xé nát vạt áo Vu Thời Thiên, đầu gối xụi đi cạ vào nhau, bụng dưới phát căng run run, hình như giữa hai chân lại trào dịch ấm.

Cả hai đều hơi sốt ruột. Dường như hai người đang hấp tấp làm điều gì đó hòng rút ngắn khoảng cách giữa họ.

Chênh lệch chiều cao, chênh lệch tuổi tác, chênh lệch kinh nghiệm sống và cả chênh lệch về thể chất.

Kiễng mũi chân trên sàn như diễn viên múa ba-lê, cô gái hiếu học bắt đầu hôn lại Vu Thời Thiên theo cách của anh. Cô khẽ day cắn đôi môi

mỏng của người đàn ông, liếm răng anh, đầu lưỡi móc ngược lên trên, xẹt hờ qua chỗ phồng sau nướu.

Vu Thời Thiên đờ người – Chết tiệt, nhóc con này học lẹ quá.

Cổ họng anh như có côn trùng bò vào. Dẫu có nuốt hết nước bọt ngọt lịm trong miệng cũng không thể giảm bớt cơn ngứa ngáy khó chịu.

Anh thoáng lui ra sau, ấn bụng ngón tay cái lên cánh môi nóng ẩm bị mình cắn, giọng nói như lướt vĩ lên đàn cello: “… Cho em cơ hội cuối cùng, em có muốn dừng không?”

Tô Đồng tìm Vu Thời Thiên theo hướng âm thanh và hơi thở. Tầm mắt mất tiêu cự trong bóng tối, cô mặc kệ Vu Thời Thiên có nhìn thấy hay không mà vẫn lắc đầu, đoạn hỏi: “Em muốn tắm trước được không ạ…”

“Được, em nhắm mắt lại trước. Để tôi bật đèn.”

Vu Thời Thiên mở đèn phòng khách, chờ Tô Đồng thích nghi với ánh sáng thì dẫn cô vào phòng ngủ chính.

Anh tìm khăn tắm và một chiếc áo rộng thùng thình cho cô. Sau khi Tô Đồng đóng cửa phòng tắm, Vu Thời Thiên quay ra lối vào, nhặt nón bảo hiểm đen tróc sơn treo lên móc, xếp đôi giày da em cởi vội ban nãy và đôi thể thao của mình cho ngay.

Người giúp việc theo giờ đã đến vào sáng nay. Sàn nhà sạch bong nhưng Vu Thời Thiên vẫn lấy ra đôi dép lê trong tủ giày.

Bản thân anh thì quen thói đi chân trần trong nhà, chỉ chuẩn bị dép cho khách. Nhưng đó giờ anh lười, ngày thường có mỗi đám chó kia tới nhà

nên mua thẳng cả lố dép nam, dì giúp việc và Hoàng Nghiên tới nhà anh cũng xỏ dép cỡ nam.

Ngó đôi dép xanh đen dài hơn đôi giày da cả khúc, bụng anh bảo sao chân nhóc con này có xíu xiu vậy.

Anh đặt dép tại cửa nhà tắm, không thấy bên trong có tiếng nước. Quành về mép giường mình, anh giũ phẳng cái chăn nhăn nhúm, bụng bảo dạ không biết ban nãy cô gái ấy có thấy cái ổ chó bừa bộn của mình không.

Vào bếp định lấy chai nước suối cho Tô Đồng, phát hiện cái nồi nấu mì gói hồi trưa còn nằm y trong bồn nước, anh tức tốc đi rửa.

Cầm nước về phòng ngủ mà vẫn không nghe thấy tiếng nước, anh nghĩ ngợi rồi tiến lên gõ cửa: “Tô Đồng, em không sao chứ?”

Đợi vài giây bên trong mới truyền ra tiếng đáp lại, Vu Thời Thiên đánh thót. Sao thế này? Tại sao nói chuyện còn ân ẩn tiếng khóc?

Ngồi trên bồn cầu, Tô Đồng nhìn quần lót dính lốm đốm vết đỏ, cáu bừng mặt: “Thầy Vu… Em có cái kia rồi…”

*

Vu Thời Thiên cầm trên tay gói quần lót giấy kiểu nữ, nhìn trái ngó phải chả biết biết Tô Đồng là cỡ XS hay S nữa. Cô bé này trông gầy chứ chỗ nên có thịt vẫn rất…

Anh tằng hắng, lắc đầu xua đi hình ảnh trong não, thẳng tay lấy mỗi cỡ một gói thảy vào giỏ sắt con.

Tô Đồng bảo túi mình có sẵn băng vệ sinh, chỉ cần mua quần lót thôi. Qua cân nhắc, Vu Thời Thiên vẫn tới khu băng vệ sinh, mua thêm một gói mỗi loại ngày và đêm.

Sau rốt, anh gộp tính chung luôn que kem đậu đỏ Meiji, ra khỏi siêu thị nhỏ, anh xé vỏ kem ra ăn.

Phải ăn tí đồ lạnh hạ hỏa.

Cho mày nóng lòng ha, nóng cái lòng gì không biết? Nhà cửa bát nháo mà còn dám dẫn người về, có thấy bẽ mặt không?

Vu Thời Thiên tức tối cắn lớp kem sữa đặc ngoài cùng, kem bình thường ngọt lừ nay nhạt thếch.

Bởi đêm nay anh đã ăn thứ ngọt hơn chứ sao.

Lúc Vu Thời Thiên về đến nhà Tô Đồng hãy trốn trong phòng tắm. Anh quải túi ni-lông lên then, gõ cửa: “Tô Đồng, tôi máng đồ trên tay nắm nhé. Tôi ra phòng khách rồi đóng cửa phòng ngủ. Em cứ từ từ, đừng lo.”

“Vâng… Cảm ơn thầy Vu…”

Tiếng bé chim cút đầy uể oải, Vu Thời Thiên lắc đầu nở nụ cười.

Anh ra ban công châm điếu thuốc, hút chưa được mấy hơi thì Tô Đồng đi ra. Em chắp tay sau lưng, cúi gằm đầu như đóa bách hợp héo queo, chân quắp lại trong đôi dép sai cỡ.

Dí tắt mẩu thuốc thừa vào gạt tàn, Vu Thời Thiên đi về phía em, duỗi tay ôm em vào lòng, bàn tay phải xoa đầu em: “Đêm nay tại tôi sốt ruột, chúng ta cứ từ từ nhé?”

Tô Đồng vùi mình vào ngực anh, đáp “ừm”.

“Dọn đồ đi, tôi đưa em về trường.” Vu Thời Thiên buông cô ra, hai ngón tay nhéo lấy gương mặt em vừa rửa sạch: “Chúng mình mới bắt đầu, còn nhiều thời gian lắm, đừng gấp.”

“Dạ.” Tô Đồng bị anh nhéo nhếch khóe miệng, mím môi cười.

Cổng ký túc xá khóa lúc mười một giờ rưỡi, hai người lăng xăng cả buổi mà chỉ mới tới chín giờ. Vu Thời Thiên chuyển sang lái SUV, chín giờ rưỡi đã an toàn đưa người về đến ký túc xá.

Cả đêm anh chưa rờ điện thoại, WeChat sắp bị oanh tạc tới nơi. Trước tiên anh nhắn thoại cho Tô Đồng, “Tắm rửa xong nhớ đi nghỉ sớm. Về tới nhà tôi sẽ báo em hay.”

Thời điểm dừng đèn đỏ anh lướt Moments, thấy Vu Bách Hiên đã đăng ảnh.

Trong chín tấm hình, Vu Thời Thiên nhác thấy một bức ngay góc phải bên dưới.

Anh nghiến răng, ấn vào.

Dưới ánh hoàng hôn say lòng là bóng lưng dịu dàng của người con gái đang nghịch sóng. Hình không lộ mặt nhưng anh biết đó là Tô Đồng.

Anh xem tám bức còn lại, hết thảy đều là phong cảnh và tĩnh vật, duy có tấm này dính người.

Tuy tấm thứ chín miễn cưỡng cũng xem như có liên quan với phong cảnh, nhưng Vu Thời Thiên có trực giác thứ Vu Bách Hiên muốn chụp chính là cô gái kia.

Anh không phải là người duy nhất để tâm đến nụ hoa chớm nở này.