“Hỡi ôi, mua phần cơm mà y chang như đi đánh giặc.” Ngô Phỉ bưng mâm đồ ăn ngồi xuống bàn. Máy lạnh căn tin yếu xìu, đông người chút đỉnh là người túa đầy mồ hôi.
Tô Đồng chìa khăn giấy cho cô. Triệu Oánh Oánh ngồi kế hút rồn rột ly sinh tố dưa hấu, ú ớ nói: “Hôm nay nóng dữ thần. Từ học xá tới đây mình ướt rượt luôn… Ôi, tiết trời này chỉ có sinh tố buổi trưa mới cứu được mình.”
Ngó ly sinh tố lạnh ngắt trên tay cô nàng, Ngô Phỉ nuốt nước miếng, quay đầu trông về phía quầy bán nước trái cây, chỗ đó có sẵn hàng dài thượt rồi.
Cô ấy khác chuyên ngành với Tô Đồng và Triệu Oánh Oánh, tiết học cũng khác. Trùng hợp hôm nay bị câu giờ, tới căn tin thì nhóm Tô Đồng
đã cơm nước sắp xong, lúc này cô nàng vừa đói vừa khát vừa nóng, định uống một ly nước đá nhưng ngặt nỗi không bỏ được bữa cơm.
“Mình mua giúp cậu cho. Cậu mau dùng bữa trước đi.” Tô Đồng đứng lên: “Cậu muốn uống gì?”
“Sinh tố xoài! Cảm ơn cục cưng Tô Đồng nha!” Ngô Phỉ tặng cô chiếc hôn gió.
“Cậu thì sao? Mình mua cho cậu luôn.” Tô Đồng hỏi Triệu Oánh Oánh. Triệu Oánh Oánh chuộng thức uống đá, thường phải uống liền hai ly mới thỏa.
“Hú hú, xin hỏi bé thiên sứ bé đáng yêu từ đâu đến dạ? Mình lấy dâu tây!”
“Được nhé.”
Tô Đồng đứng cuối hàng, từng ly nước trái cây được xay ép từ trái cây tươi, thể nào cũng phải hơn mười phút mới đến lượt, thành thử cô lấy tai nghe khỏi túi và đeo lên, chuẩn bị vừa nghe vừa chờ.
「Ở bên người, tôi bỗng thấy đời vui hơn. Ngày nào tôi cũng muốn gặp người. Ngại chi gió bão hay mưa rào, sợ chi sấm sét, không gặp một giây cũng thấy trống trải…」
Cô mím môi, khóe miệng lặng lẽ cong lên như thể nếm được viên kẹo mình yêu thích bấy lâu.
Ngón tay lướt trên di động vài phát, Tô Đồng xem lại lịch sử trò chuyện lần trước.
Câu trả lời của cô cho Vu Thời Thiên là: 「Có ạ. 」
Tô Đồng nhớ như in tâm trạng lúc gõ hai chữ này.
Thảng như có luồng điện chạy lâm râm từ bả vai lên sườn cổ, cả góc ê ê thừ ra, dòng điện chảy dọc trong huyết mạch dưới da lan khắp cùng mình.
Cô chăm chăm ngó vào màn hình con phát sáng, kể cả hàm răng cũng bất giác đánh run. Ngô Phỉ vào phòng sau khi cúp điện thoại có nói gì đó mà cô chả lọt tai một chữ. Ngón tay run run gõ hai chữ kia, dấu chấm cuối câu cũng tỏ rõ quyết tâm của cô.
Tô Đồng không hỏi Vu Thời Thiên mình phải đợi bao lâu, bởi cô không vội.
Ngừng đề tài này, cô dặn Vu Thời Thiên lái xe cẩn thận, về tới nhà thì báo mình một tiếng.
“Được.” Vu Thời Thiên trả lời.
Uống xong phần canh thừa, cô rửa sạch bình giữ nhiệt, thay đồ ngủ và rửa mặt rồi leo lên giường trốn vào không gian nhỏ của riêng mình.
Trên bức tường trắng sát gối đầu là ba bức ảnh được dán bằng băng dính giấy, một tấm là đóa hoa dại Vu Thời Thiên chụp, một tấm là cô chụp lén bóng lưng anh và tấm còn lại là cảnh biển đêm đó.
Tô Đồng nhéo má mình – Ây da, đau quá.
Cô vùi mặt vào lớp chăn mỏng, hít sâu mấy hơi, giãy chân thùm thụp mấy lần trong chăn.
Quả là nở gan nở ruột.
Ngô Phỉ và Triệu Oánh Oánh rửa ráy xong cũng tắt đèn lên giường. Ba cô gái trẻ chân ướt chân ráo bước vào giai đoạn mới của cuộc đời cùng tỉ tê trong không khí mát mẻ, dần dần, phòng ngủ chìm vào yên tĩnh.
Tô Đồng cũng buồn ngủ. Sáng sớm tinh mơ chưa đến sáu giờ đã rời nhà, trải qua một đêm thăng trầm nhường ấy, giờ cặp mí mắt cứ nhấp nhứ cụp lại.
Cô ấn sáng di động, dợm báo Vu Thời Thiên mình sắp ngủ thì có bong bóng nhỏ bật ra dưới giao diện.
Vu Thời Thiên gửi tin nhắn cho cô, lại còn là tin nhắn thoại.
Cô dụi mắt, nhanh nhảu lấy tai nghe dưới gối, chọc vào đám bóng trắng. “Tới nhà rồi. Em đang làm gì thế?”
Tiếng của Vu Thời Thiên phát ra từ tai nghe thổi vào tai cô.
Cầm lòng không đậu, cô lại vùi mặt vào chăn hít sâu, đầu gối phát xụi cọ vào nhau, dòng điện chạy tán loạn ở bụng dưới.
Rành rành đã kéo màn giường nhưng Tô Đồng vẫn núp trong ổ chăn, cô gõ văn bản trả lời anh: 「Sắp ngủ ạ. Mấy bạn cùng phòng ngủ hết rồi, em không tiện gửi tin thoại cho thầy. 」
“Không sao, thế em cũng ngủ đi.”
“Ngủ ngon.”
Thời khắc này Tô Đồng biết ơn sự tiến bộ của công nghệ xiết bao khi lưu giữ được đoạn âm thanh ấy mãi mãi.
Cô tiến lên theo đội ngũ một bước, tạm dừng nhạc, ấn nghe đi nghe lại giọng thoại chưa tới hai giây kia.
“Ngủ ngon.” “Ngủ ngon.” “Ngủ ngon.”
Tô Đồng cúi gằm đầu cắn môi cười, chợt có ai vỗ vai cô.
Một thoáng chưa kịp khép môi cười, bỗng chốc cô ngẩng đầu nhìn người tới.
Thành ra, bất thình lình, nụ cười tươi tắn rạng rỡ hơn cả ánh trời ấy đâm sầm vào đôi mắt và con tim Vu Bách Hiên.
Thấy người tới, Tô Đồng thoáng ngây ra. Cô nhận ra bạn trai này, đây là cậu bạn va vào cô hôm báo danh.
Vì cậu trông hao hao Vu Thời Thiên.
Cô hạ độ cong khóe miệng, gỡ một bên tai nghe, nhỏ nhẹ hỏi: “Cậu tìm mình hả?”
Vu Bách Hiên gãi gò má có vẻ phát ngứa bởi nắng: “Ừm. ừ thì, bạn muốn mua nước hả? Tụi mình xếp hàng đằng trước mà sắp tới lượt rồi, nếu bạn cần thì cùng đặt một thể luôn.” Cậu chỉ tay về hướng đầu hàng: “Thế thì bạn khỏi phải xếp hàng lâu nữa.”
Tô Đồng nghiêng người ló đầu ra, dòm chiều dài hàng chờ theo ngón tay cậu.
Tức thì Vu Bách Hiên căng lưng lùi một bước. Từ góc độ của mình, cậu trông thấy rèm mi đen như lông vũ và cần cổ trắng như bách hợp của cô gái, theo đó là mùi hoa thoang thoảng len lỏi vào mũi.
Có hai ba cậu trai ở đầu hàng nhìn lại, sau khi đối mắt thì vội ngoảnh đi, Tô Đồng từ chối lòng tốt của chàng trai: “Không sao đâu, mình chờ lát là được.”
“Nhưng hình như có vài loại trái cây sắp hết rồi. Bữa nay bán nhanh quá, mình e là bạn không mua được món mình muốn khi tới lượt đâu.”
Nhiệt độ hôm nay đột ngột tăng vọt, đúng là người xếp hàng nhiều hơn hẳn.
“Vậy hả…” Tô Đồng cân nhắc một chút rồi gật đầu: “Thế cảm phiền bạn nhé. Mình lấy một ly dâu và một ly xoài.”
Vu Bách Hiên hăm hở nhăn hàm răng trắng bóc, cười híp mắt: “Được chứ. Vậy bạn khỏi xếp nữa, đứng sang bên chờ mình. Tụi mình mua xong sẽ mang tới cho bạn.”
“Được, cảm ơn bạn nha.”
“Bách Hiên! Về lẹ đi! Tới phiên tụi mình kìa!” Mấy cậu trai đằng trước hô to.
Vu Bách Hiên đáp tiếng và đi về phía họ.
Tô Đồng ra khỏi hàng đứng cạnh cây cột, đợi chừng một bài hát thì trông thấy cậu bạn xách hai ly một đỏ một vàng bước tới chỗ mình.
“Của bạn nè.” Vu Bách Hiên chìa ly nhựa cho cô. Giọt nước li ti bám lên thành ly sinh tố, cậu dặn nhân viên bọc lại ly bằng khăn giấy.
“Cảm ơn.” Tô Đồng nhận lấy. Nhớ tới chuyện tiền nong, cô đưa một ly cho cậu bạn: “Phiền bạn cầm đỡ tí, đặng mình lấy di động chuyển khoản.”
Vu Bách Hiên vội tiếp nhận, tay kia móc điện thoại trong túi quần: “Bạn quét mã của mình hay mình quét bạn?”
Tô Đồng mở WeChat và quét qua: “Bạn cho mình mã thanh toán là được, mình quét cho.”
Vu Bách Hiên suýt cắn lưỡi mình. Hầy, tại sao lại đẻ ra thiết kế “có nhân tính” như mã thanh toán vậy chứ. Nếu không có nó, cậu đã thêm được WeChat của bạn ấy rồi…
Giờ Tô Đồng đã đề cập thì cậu không thể quyết chí “chào hàng” mã QR Wechat được, đành phải ngoan ngoãn chìa mã thanh toán ra.
“Tổng cộng bao nhiêu thế?” “Hai mươi tệ…”
Chuyển khoản xong, Tô Đồng lấy lại đồ uống trên tay cậu bạn, gật đầu tỏ ý biết ơn: “Phiền hà cho bạn, cảm ơn bạn nhé.”
Vu Bách Hiên cười: “Có chi đâu, bạn Tô.” Tô Đồng ngớ ra: “… Bạn biết tên mình hả?”
“Ừ. Kỳ trước đụng vào bạn, mình có vô tình nhìn thoáng qua chứng minh thư, xin lỗi nhé.”
“Ồ… Thế bạn tên gì?” Theo phép lịch sự, Tô Đồng hỏi lại.
“Lần sau đi. Để đến lúc bạn sẵn lòng cho mình thêm WeChat mình sẽ cho bạn hay.”
Chàng trai nói thế khi đút tay vào túi quần, mỉm cười.