“Quao… Hàng dài ghê…”
Tô Đồng thu kính vào nón bảo hiểm, há hốc nhìn dòng người xếp hàng rồng rắn trước cửa tiệm.
Tiệm chè lâu đời này là nơi hiếm hoi cô nhớ mang máng từng được mẹ dắt đến. Nào ngờ nay nó nổi như cồn trên mạng, chẳng kém cạnh so với năm đó Hey Tea đương thịnh là bao, nhắm chừng phải xếp hàng chừng tiếng rưỡi mới tới lượt.
Xe phân khối lớn thu hút sự chú ý bất kể thời điểm. Vu Thời Thiên giữ phanh và ngừng vững, chẳng buồn bận tâm đến việc người qua đường giơ di động chụp lén xe mình.
Tiệm chè nằm ở tầng trệt một toà dân cư. Nắng trời dần ngả về Tây trùng hợp khoanh ra khoảng đất trống trước cửa, nhiều người phải che dù xếp hàng.
“Hay thôi đi thầy Vu? Không biết chờ tới khi nào nữa.” Tô Đồng có trực giác Vu Thời Thiên không ưa đợi chờ.
“Đâu được. Cực chẳng đã em mới nhớ tên một tiệm, hướng dẫn viên Vu phải hoàn thành sứ mệnh chứ.”
Anh lái về trước rồi đậu xe, đứng cùng Tô Đồng tại khúc đuôi. Chẳng mấy chốc đằng sau có thêm người, rất nhiều du khách chuẩn bị kết thúc hành trình bằng một chén chè ngọt lành.
Anh gỡ nón bảo hiểm, may mà hớt tóc ngắn, bằng không với kiểu tóc dài hồi trước thì giờ chắc y chang bước ra khỏi phòng xông hơi.
Nhưng hiện tại chả khá hơn là bao, gặp khí trời là đầu bốc hơi ròng ròng. Thấy trán anh đầy mồ hôi, Tô Đồng vội đưa khăn giấy.
Ngay cả khăn giấy cũng có hương nhài.
Vu Thời Thiên nhận lấy lau. Thường anh quen cẩu thả, tàn thuốc khăn giấy bạ đâu vứt đó, nhưng hôm nay làm thế thì đáng xấu hổ. Ngó trái lia phải không thấy thùng rác, anh nhét cục giấy vào túi quần đặng lát vứt.
Dòng người rề rề nhích về trước, cầm lòng không đậu Tô Đồng hỏi: “Thầy Vu cắt tóc ngắn hồi nào vậy ạ?”
“Mấy tuần trước thì phải. Chơi Thật hay Thách ấy mà, cạo trọc ngay quán bar luôn.”
Vu Thời Thiên nhìn cả đống chấm đỏ trên WeChat, chọn ra cái cần trả lời. Phàn Thiên báogiá nón bảo hiểm, Vu Thời Thiên tiện tay gửi tiền cho nó.
Tiện đà nhắc tới văn hóa phẩm rượu, anh nhắc cô nhóc: “Vô đại học rồi em phải dè chừng. Trên đó có các kiểu hoạt động hội nhóm, tổ chức ở quán bar hộp đêm. Cố tránh được thì đừng đi, nếu chẳng đặng đừng thì hãy để ý ly của mình. Một khi khuất tầm mắt thì đừng uống ly đó nữa, biết chưa?”
Tình trạng đứa nhỏ đúng ngặt. Cha ruột thờ ơ, Diệp Tuyên đi sớm, mới chớm đã buộc phải trưởng thành trong một đêm. Nghĩ tới đây nên anh thuận miệng đề cập.
Tô Đồng gật đầu: “Em biết ạ. Hồi trước mẹ có nói với em rồi, có điều từ nhỏ tới lớn em chưa từng uống rượu.”
Diệp Tuyên dành cho cô rất nhiều tự do và không gian phát triển, nhưng cô chưa từng hướng về nơi tối. Cô không sống quay lưng với thế giới, suy cho cùng, cô đã đọc đủ loại tiểu thuyết cũng như không bỏ lỡ các đầu tư liệu về săn lùng hắc ám.
Thế giới có bao nhiêu ánh sáng, thì đằng sau sẽ có bấy nhiêu bóng tối.
“Sao Diệp Tuyên dạy em ngoan quá vậy? Tôi còn tưởng cô ấy sẽ dắt em tới quán bar đấy.” Vu Thời Thiên phì cười, tiến lên hai bước theo đoàn người.
Diệp Tuyên thuộc tuýp không rượu không vui. Đôi khi tài khoản chính thức còn chuyển phát các bài quảng cáo đánh giá về rượu đỏ sâm-panh.
“Có đó. Tháng trước đi Ý mẹ có hỏi em thử rượu nhưng em không muốn.” Tô Đồng cũng tiến lên hai bước.
“Tại sao không? Có khi em sẽ yêu men say đấy.”
“Ừm… Có lẽ do em biết mình thích gì và không thích gì chăng?”
Ánh tà hắt nghiêng hơi loá mắt, Tô Đồng giơ tay che trước trán. Đứng chắn bên ngoài cô, Vu Thời Thiên hạ tầm mắt là thấy được gò má phơi nắng ửng hồng của người con gái – một quả đào mọng đọng sương mai.
Anh lặng nghiêng người, chặn phần lớn ánh sáng làm phiền sau lưng: “Thế nói xem, em thích cái gì với không thích cái gì?”
“Em thích những thứ có tuổi. Ví dụ như hôm qua, danh sách nhạc của em nhìn chung toàn bài xưa. Em không nghe nhạc thịnh hành thời nay, cũng không chú ý đến những idol thần tượng mà bạn bè theo đuổi.”
“Em thích sách giấy hơn sách trực tuyến, chẳng qua điểm này rất khó cân bằng. Dẫu sao môi trường chung chủ yếu là văn học mạng, nhưng nếu thích tác phẩm nào em nhất định sẽ sắm bản giấy.”
“Em thích tự nấu hơn là đi ăn ngoài hoặc gọi giao về, thích pha ấm trà nóng hơn là trà sữa trân châu lạnh… Dù sao thì, bạn cùng phòng cấp ba đều nói em sống như bà già.”
“Hồi nãy nhắc tới chuyện nhiếp ảnh với thầy, thật ra em thích máy phim hơn cơ.”
“…Em còn thích…”
Hàng tuy dài, nhưng cũng thong thả cà nhích về trước. Tới chỗ rẽ, mặt trời chiếu vào sườn mặt kia của Tô Đồng.
Chóng vánh có người cản sáng, và cô được bọc trong bóng râm của hương cam đắng.
Khi nói, cô không dám nhìn thẳng vào mắt Vu Thời Thiên.
Tầm mắt dừng trên khóe môi mỏng cong cong ba giây, trên xương quai xanh dưới cổ áo xám tro năm giây, trên d*i tai ửng đỏ bởi nắng trời mười giây, trên logo đỏ dán túi trước ngực nửa phút.
Sự dịu dàng lặng thầm của Vu Thời Thiên khiến cô không tài nào kìm nén trí tưởng tượng, trong lòng đã dựng ra một vở kịch độc thoại.
Một mặt dằn lòng không đặng hướng về anh một bước, mặt khác lại nhắc bản thân chớ tự huyễn và nhập vai quá sâu.
Xong lời cuối Tô Đồng không tiếp được nữa, qua quýt kết thúc đề tài.
Sợ rằng mình không hãm được lời dở dang, cô sẽ thêm “thầy” vào sau vế thích.
*
Đá tuyết rải lên chén chè ngũ quả ướp lạnh đúng là nước thánh cần kíp với Tô Đồng đương khô miệng.
Tuyết nhĩ mềm mại, bách hợp mướt rượt, bạch quả deo dẻo, đậu xanh sánh mịn, mứt táo thơm ngọt. Chẳng mấy hồi chén chè trong veo đã cạn
đáy.
Tô Đồng hối hận không gọi thêm một chén, nhưng giờ thì chịu, thêm nữa là phải xếp hàng lại từ đầu.
Biểu cảm trên mặt đứa nhỏ nói lên tất cả, dễ thấu ghê.
Cái chén trước mặt Vu Thời Thiên một mực nằm y nguyên, anh đẩy về phía Tô Đồng: “Cho em đó, tôi chưa đụng vô đâu.”
“Đừng, không cần đâu ạ, em đủ rồi.” Chén sứ trắng mẻ miệng bị đẩy qua, đá vụn tinh khiết khẽ lay trong hồ.
“Bụng tôi đầy rồi. Người già có quá trình trao đổi chất chậm lắm, khác với xấp nhỏ tụi em.” Vu Thời Thiên tự mỉa.
Mặt bàn có vệt nước, Tô Đồng giữ thành chén khuấy trái cây, mắt đen đảo một vòng: “Vậy em chia cho thầy một nữa nha?”
“Ờ, em chia đi.”
Muỗng inox tới lui phân lượng nước chè thành hai, Vu Thời Thiên cầm muỗng thiếc tựa thành chén hớt gần hết trái cây cho vào chén Tô Đồng.
Tô Đồng cúi đầu, vén tóc dính lên má ra sau tai, khóe miệng lặng nở ra nụ hoa dịu dàng.
Phần đa trong tiệm là khách du lịch. Riêng tiếng Quảng Đông thôi mà Tô Đồng nghe được nhiều ơi là nhiều giọng khác nhau.
Bàn kế họ là một nam một nữ trông như sinh viên. Tô Đồng cho rằng bọn họ là một cặp, hai người ăn chung chén chè và hai món ăn vặt.
Bạn gái đến từ Quảng Châu hoặc Hong Kong với chất giọng ngọt, giơ muỗng lên không, bạn trai cười tít mắt giữ tay cô đút vào miệng mình.
Bạn gái bảo bạn trai dạy mình giới thiệu tên mấy món ăn vặt trên bàn bằng phương ngữ thành phố S, chàng trai kiên nhẫn chỉ từng âm một.
Tô Đồng vểnh tai, học phát âm theo cậu chàng.
Vu Thời Thiên nhướng mày, nhịp tay trước mặt cô, nghe lén người ta nói chuyện hả?
Tô Đồng lè lưỡi, vùi đầu ăn chè, nhưng tâm trí đã trôi sang bàn bên. “Anh dạy thêm vài câu tiếng địa phương các anh nữa đi.”
“Vậy em muốn học gì?” Giọng nói của chàng trai chìm trong bể tình đượm vị ngọt.
“Anh dạy em… ừm… để em nghĩ xem.”
Tiếng cô gái vương nét cười: “‘Em thích anh’, nói sao dạ?”
Lưu ý câu thích trên cô gái nói bằng tiếng Quảng Đông钟意你, đọc là
/Zhōng yì nǐ/
Cậu trai véo má cô gái, cười rằng: “Không phải hồi tối đã dạy em rồi à?”
“Nói lại đi mà ~”
…WA HI… HUA LE…
Tô Đồng nhẩm thầm nhiều lần, khắc ghi những âm điệu này.