Cốc Trà Hoa Ngày Hạ - Bất Tính Chu Đích Lão Bản Nương

Chương 18: Mồi




Nhìn đi Tô Đồng. Anh ấy tới trạm tàu rước mi, hôm nay làm hướng dẫn viên du lịch và đưa nón bảo hiểm, đều vì mi là con gái Diệp Tuyên thôi.

Nên hãy dẹp quách những ý tưởng rối bời đó, đừng nghĩ ngợi miên man nữa, biết chưa?

Chiếc đũa chọc lớp da thuỷ tinh bọc lấy thịt bò đậm đà sánh nước, bánh cuốn mới ra lò nóng hổi làm phỏng lưỡi Tô Đồng. Cô nhịn đau không ra tiếng.

“Ngon không?” Vu Thời Thiên ăn nhanh, phần bánh cuốn trên khay thiếc đã vơi gần hết.

Tô Đồng để mình cong môi, nở nụ cười tươi tắn hơn cả ánh trời: “Dạ, ngon ạ.”

Lúc tính tiền, Tô Đồng định quét mã thanh toán nhưng bà chủ cười khì bảo thằng nhóc kia trả rồi.

“Đi thôi, chúng ta tới địa điểm tiếp theo.” Hướng dẫn viên du lịch Vu già vắt chân lên xe, hô to như thể đương giơ lá cờ vô hình.

Tô Đồng đội nón bảo hiểm, chỉnh lại khoá an toàn ngay cằm. Vu Thời Thiên hỏi: “Có cần tôi thắt dây không?”

“Không cần đâu, em tự làm được.” Cô nhìn gương xe, bấy giờ cô biết nên chỉnh hướng nào, lát sau là xong.

Lần này lên xe cô tránh đáp vai Vu Thời Thiên, thay vào đó, cô mượn lực đệm ghế, giẫm một phát leo lên ngồi. Cô không bắt góc áo Vu Thời Thiên mà ngồi lùi về sau, thoáng giữ phần yên xe giữa mình và Vu Thời Thiên.

“Em xong rồi thầy Vu, xuất phát thôi.” Cô nói.

Vu Thời Thiên nhận ra điều gì, nhưng anh không nói chi.

Anh tạm biệt hai vợ chồng chủ tiệm, chuẩn bị lái đến điểm kế tiếp.

Tô Đồng thoáng nhìn qua trường phổ thông của Vu Thời Thiên. Xuyên qua hàng rào sắt cô thấy khoảnh sân bóng rổ, nó không khác gì sân bóng của trường cô, thảm cỏ xanh mướt bao quanh bởi đường cát đỏ.

Tô Đồng nghĩ – Nếu Vu Thời Thiên bằng tuổi mình hoặc hơn mình một hai lớp, thế thì cô có thể trà trộn vào đám đông sau giờ học, xem anh điêu luyện lừa bóng lên rổ tại đường biên.

Hoặc có thể tìm thời cơ ngắm trộm bóng dáng dong dỏng cao ấy khi bước ngang qua lớp anh. Lúc người ấy chớm quay đầu, cô sẽ dời tầm mắt và bước vội đi.

Hết mình cổ vũ cho anh tại đại hội thể thao; điền kín đặc tên anh lên chỗ trống sách giáo khoa rồi xoá đi; khi tán gẫu với bạn học về đối tượng thầm mến sẽ dũng cảm nói ra tên Vu Thời Thiên ở lớp mấy năm nào.

Hoặc giả dụ, cô bằng tuổi Vu Thời Thiên. Cô sẽ học được cách bình tĩnh điềm nhiên, học được cách quang minh chính đại nhìn thẳng vào mắt anh, để bản thân trở nên tốt đẹp hơn, thôi ngây ngô và khờ dại.

Tô Đồng nghĩ – Hay liệu cô có đủ dũng cảm bộc bạch nỗi lòng sâu kín, thay vì trông chờ đáp án từ anh, cô sẽ tự mình sống tiếp những tháng ngày tự tại.

Cô và Vu Thời Thiên vẫn gần đến thế. Hoa cam sạch sẽ và khoan khoái, ánh dương chói lọi và ngời sáng.

Tiếc thay, Vu Thời Thiên không phải chàng thiếu niên chạy trên sân bóng, cô cũng nào phải Tô Đồng phiên bản chín chắn gan dạ.

*

Rời khỏi tiệm bánh cuốn, trước tiên Vu Thời Thiên đưa cô đến công viên Trung Sơn.

Theo mạch truyện thì 中山公园 – Công viên Trung Sơn nằm tại quận Nam Sơn, thành phố Thâm Quyến, tỉnh Quảng Đông

Trong các áng văn của Diệp Tuyên có xuất hiện những kỉ niệm ấu thơ, Tô Đồng lần theo những manh mối đó đi tìm dấu vết về cuộc đời mẹ mình.

Loanh quanh lượn qua những cụm non bộ gập ghềnh, Tô Đồng trông thấy cảnh Diệp Tuyên bốn năm tuổi đang tung tăng kéo tay cha mẹ – Đó là bức hình cũ ố vàng hiện treo trên tường nhà.

Ngang qua sân trượt băng mở toang cửa nhưng vắng bóng người, Tô Đồng trông thấy Diệp Tuyên mười bốn tuổi nắm tay bạn nam cùng lớp học trượt patin, cuối cùng họ ngã bầm người xanh tím – Đó là mối tình đầu của mẹ.

Cầu trượt đá hình con voi mài nhẵn bóng, người bán vé ngái ngủ tại sân chơi thiếu nhi, hình dán tường vườn bách thú toát lên bầu không khí thập niên 80. Tô Đồng dùng di động cất giữ hình ảnh và cũng trộm lưu bóng lưng Vu Thời Thiên vào album.

Theo kế hoạch ban đầu, Tô Đồng định hoàn thành cuộc hành trình này một mình, nào ngờ đâu, cô tìm được dấu vết về sự sự tồn tại của mẹ, đồng thời tạo thêm ký ức mới cho riêng mình.

Ngày này năm sau, có lẽ điện thoại thông minh sẽ nhắc rằng, cô có kỷ niệm thuộc về mùa hạ năm 2019.

Đứng trên cầu chín khúc lát gạch men lam, ghé vào thành cầu gỗ son, Tô Đồng ngắm đám koi đỏ bơi thành đàn và đầu vịt xanh túm tụm trong hồ. Cô nhận thức ăn cho cá mà Vu Thời Thiên cất công đi mua, nắng hắt bỏng khoé mắt, khẽ khẽ cô nói lời cảm ơn

Vu Thời Thiên xách hai cái nón bảo hiểm đen trắng, dựa lưng vào lan can, ngó bầy cá tranh nhau miếng ăn, bọn vịt béo ị cũng kéo tới chia chác.

Thú thực, nếu không phải vì Tô Đồng, ắt anh đã không có cơ hội bước vào công viên lần nữa. Thật lòng anh quên mất tiêu lần cuối mình tới đây là chuyện tháng mấy năm nào.

Trong nhà có tấm hình vàng xỉn chụp anh bận áo may ô trắng mang xăng đan đen, đứng trên đỉnh hòn non bộ làm “Chúa sơn lâm” – chắc được chụp bởi Vu Thanh Sơn.

Từng có thời anh trượt băng băng trên sân patin, kéo tay bạn nữ, nói với cô ấy như thề non hẹn biển – Đừng sợ, anh sẽ luôn giữ tay em. Đám Trương Giai Đằng hú hét ngoài rìa sân, vậy mà giờ đây đến tên cô gái ấy anh cũng quên bẵng.

Những khung hình thuộc về Vu Thời Thiên phủ vùi trong lớp bụi dày đặc lộ ra từng chút một.

Nếu không nhờ cô gái bên cạnh, có chăng anh sẽ để chúng tiếp tục bám bụi.

Anh nhìn Tô Đồng thảy những viên mồi đỏ xuống hồ, có lẽ đang nói với vịt, hoặc có lẽ tự lầm bầm – Ối đừng đoạt thức ăn với cá chứ, tụi bây là vịt mà.

Giữa trưa công viên thưa người. Dưới đình hóng gió trên cầu chín khúc, có mấy ông cụ nghe nhạc Triều Châu pha trà kungfu. Hương nhài thoảng vương vấn bên người quyện vào hương trà, được nắng rực đun sôi pha thành chén trà thơm.

Nước trà nhẽ ra phải nóng, nhưng uống vào Vu Thời Thiên phát hiện – độ ấm vừa phải.