Cốc Trà Hoa Ngày Hạ - Bất Tính Chu Đích Lão Bản Nương

Chương 15: Nón bảo hiểm




Chuyện lạ đó đây, Vu Thời Thiên thức dậy trước 9 giờ sáng – dù cái dậy này đến sau ba lần đồng hồ báo thức.

Tối qua, anh khất hẹn với Lý Trì, tắm táp sạch sẽ đi ngủ sớm, nhưng đồng hồ sinh học cố định khiến anh lăn lộn trên giường tới 3 giờ sáng mới chìm vào giấc ngủ.

Trước đó, anh lướt Moments của Tô Đồng. WeChat anh bao nhiêu là người, Khoảnh Khắc của bạn bè cập nhật theo giây, Vu Thời Thiên nào có thời giờ theo sát hoạt động ai, có rảnh anh toàn chơi game.

Phải thú thực, đứa trẻ này khác xa những cô gái anh từng tiếp xúc mấy năm gần đây.

Dùng bữa không chụp ảnh, không hay cầm di động lướt mạng xã hội, sử dụng biểu tượng cảm xúc là dạng hệ thống mặc định.

Dạo một vòng, Tô Đồng không hề đăng ảnh cá nhân, chẳng có lấy một pô tay cầm ly Hey Tea mà tụi trẻ hay chụp, nhưng những mẩu chuyện linh tinh trong cuộc sống hàng ngày thì nhiều.

Hey Tea (喜茶): chuỗi cửa hàng trà của Trung Quốc thành lập năm 2012 có trụ sở tại Thâm Quyến, có tiền thân là quán trà nhỏ tên “Royal Tea” tại Giang Môn, Quảng Đông.

Chiếc cúp lớp vô địch đại hội thể thao cấp phổ thông; ngày đếm ngược thi đại học trên bảng đen; lũ ốc sên táo loạng choạng trườn mình sau cơn mưa, bò lên giàn hoa giấy khu dạy học; chăn bông tranh thủ phơi nắng ngoài ký túc xá.

福寿螺– Pomacea channeliculata: ốc sên táo, ốc táo chuyển, ốc táo vàng, ốc bươu vàng

Hầy, đúng là tuổi trẻ.

Bài Moments cuối là vào ngày 31 tháng 7 -「Nhận được giấy báo trúng tuyển đại học rùi! [ yeah] 」

Ảnh đính kèm không phải ảnh tự chụp mà là cái bóng đổ dưới nắng, tay giơ chữ V.

Nhưng, ngày 31 tháng 7 cũng là ngày Diệp Tuyên qua đời. Sau đó Tô Đồng chưa đăng thêm bài lên Moments.

Rửa mặt, Vu Thời Thiên ngó đôi mắt thâm quầng, ngay cả mình cũng thấy phát ghét. Anh cạo sạch bộ râu lỉa chỉa trên quai hàm, chừa mỗi phần râu trên đầu môi và cằm.

Cặp mông trần tần ngần hồi lâu trước tủ quần áo, gượm đã… Chọn chọn cái chi, có phải đi hẹn hò đâu. Vu Thời Thiên mày tỉnh táo dùm cái, đi làm hướng dẫn viên du lịch một ngày thôi mà!

Thay đồ xong, Vu Thời Thiên nhìn đồng hồ. Anh hẹn Tô Đồng là 10 giờ, giờ xuất phát thì mười phút tới nơi.

Song, lúc xe không nổ máy, Vu Thời Thiên ngu người. Sao khi không hết điện vậy?!

Níu kéo gần năm phút, sau cùng Vu Thời Thiên bỏ cuộc. Anh nhìn lại đồng hồ, giờ đến trễ mất.

Ra thang máy, Vu Thời Thiên gọi điện liền cho Tô Đồng. Chưa reo hai tiếng đã có người bắt máy.

“A lô, thầy Vu ạ. Thầy tới rồi hả? Giờ em…”

“Chưa đâu. Này Tô Đồng, xe tôi tự dưng hết điện rồi.”

“Ơ vậy à…” Tô Đồng đang soi gương, chỉnh lại nơ cổ áo của chiếc váy liền thân trong phòng tắm, nghe xong cô dừng động tác.

“Tôi đổi xe tới đón em.”

Vu Thời Thiên mở cửa nhà, đổi chìa khoá trên quầy tại lối ra, chợt nhớ tới quần áo của cô nhóc, vội hỏi: “Có điều, trong hành lý của em có quần không?”

Mặc váy không tiện ngồi chiếc xe kia.

“Có ạ, em có mang cái quần jean.” Tô Đồng trả lời, đồng thời đi tới tủ quần áo, dù cô không rõ việc này liên quan gì với quần.

“Vậy được. Em đổi đồ đi, không gấp đâu. Trễ chút tôi mới tới, khoảng 10 rưỡi đến cửa khách sạn.” Anh cầm nón bảo hiểm ra ngoài, nhẩm tính thời gian đi một chuyến khác trước khi tới khách sạn.

“Vâng ạ, thầy Vu em không gấp. Thầy đi đường cẩn thận.” “Được, cúp đây.”

Lúc Vu Thời Thiên mua căn nhà này, anh yêu cầu hai chỗ đậu xe, một chỗ xe hơi và một chỗ xe máy.

Anh cưng nựng chiếc KTM790 hơn gấp mấy lần chiếc SUV chuyên dùng để đi lại. Lâu lâu anh xách xô nước và nùi giẻ tự lau mình cho bé vợ, không để xíu bụi nào bám thân em.

Tiếng rồ ga rền vang dưới bãi ngầm sinh ra tiếng vọng khủng, âm thanh gợn sóng trong không trung. Mặt sóng chưa lắng xe đã lao ra bãi đậu.

Gần đây, ban ngày cảnh sát giao thông thành phố S quản cực gắt. Tài xế và người ngồi sau phải đội nón bảo hiểm. Nếu không, bị bắt quả tang là rước hoạ, nhẹ thì khoác áo huỳnh quang làm tình nguyện viên tại vạch ngựa vằn, nặng thì bị giam xe.

Tối anh còn luồn lách né chốt ở mấy giao lộ lớn, giờ xách theo đứa nhỏ anh không tiện làm chuyện lách luật. Song, Vu Thời Thiên không có nón bảo hiểm cho con gái, mấy cái trong nhà toàn là cỡ anh, chúng quá to với cô.

Phàn Thiên vừa mở cửa hàng, khí nồng tụ cả đêm trong tiệm xe hãy chưa tan đã nghe thấy tiếng gầm rú.

Ngước mắt, ối giồi ôi, nay mặt trời mọc đằng Tây hả ta?

“Mày… mới dậy? Hay tối giờ chưa ngủ?” Phàn Thiên cắn điếu thuốc bước ra cửa tiệm, ngó cặp chân dài của Vu Thời Thiên xuống xe ngon ơ đi về phía mình.

Trời nóng rát, Vu Thời Thiên đội nón bảo hiểm lật cằm, phần bảo hộ nhấc lên đỉnh đầu cho mát tí. Anh đang vội, kêu Phàn Thiên lấy liền nón bảo hiểm cho con gái.

Phàn Thiên thấy không chỉ mặt trời mọc phía Tây mà còn sắp có mưa đỏ nữa.

Xe Vu Thời Thiên chở người? Còn chở con gái á?!

“Lẹ đi, đực ra đó làm gì, tao đang gấp đây.” Vu Thời Thiên thấy Phàn Thiên chưa đi theo, bực bội hối.

“Xì… Mày đúng bố đời, không biết tự chọn mấy cái trên kệ hả?” Phàn Thiên bật đèn tiệm, từng hàng nón bảo hiểm trên kệ tức thì sáng loáng.

Vu Thời Thiên liếc sơ là nhìn trúng cái 3/4 cổ điển màu kem, anh chỉ vào nó: “Cái này đi.”

SHOEI-JO? Dáng này khá hợp với con gái đó, mày biết chu vi vòng đầu không?”

“Biết đâu, chắc, chừng nhiêu đây?” Vu Thời Thiên nhớ cái đầu nhỏ của cô nhóc, hai tay quơ áng chừng.

“Cô đó cao tới đâu?”

“Xấp xỉ bả vai tao, cỡ mét sáu?” Gót giày da có hai ba phân là cùng, nhắm chiều cao thực tế chưa tới mét sáu. Vu Thời Thiên giơ tay áng trên bả vai.

“Lấy size M đi, đợi tí, tao kiếm cái mới cho mày.”

Phàn Thiên mau mắn tìm được nón trong kho hàng, Vu Thời Thiên gỡ bao bì rắc rối, xách nón bảo hiểm đi thẳng ra ngoài: “Nhiêu tiền nhắn qua WeChat tao, đêm nay xong tao chuyển khoản cho mày. Đi đây.”

Điếu thuốc chưa hút xong, con quái thú đen đã rú lên v*t đi.

Anh ta mở WeChat, kéo mười mấy anh em từ hội “Ông con Đà Thành” vào nhóm mới trừ Vu Thời Thiên.

鮀城 Đà Thành, bí danh của thành phố Sán Đầu, tỉnh Quảng Đông.

Y chỉ rỉ một câu trong nhóm: “Vu Thời Thiên vừa tới tiệm tao mua nón bảo hiểm cho con gái. Cô nọ không cao, đứng tới vai nó à. Báo cáo hết.”

*

Tô Đồng thay đồ xong xuống lầu, mãi chờ tại sô pha đại sảnh. Vừa nhận được tin nhắn từ Vu Thời Thiên, cô lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

Cám ơn người gác cổng đã kéo cửa giúp mình, ra khỏi ngưỡng cửa cô ngó quanh quất.

Tiếng ầm ầm xuất hiện trước. Lúc chiếc xe máy đen dừng lại trước mặt Tô Đồng, cô hãy sững ra.

Hai chân Vu Thời Thiên chống xe, ngó vẻ mặt ngơ ngác chưa hoàn hồn, đột nhiên mũi nóng rần.

Anh dụi mũi, đưa cho cô chiếc nón bảo hiểm trắng treo trên tay cầm: “Lên xe đi.”

Tô Đồng cầm nón bảo hiểm ấm lên bởi nắng trời mới lấy lại tinh thần. “Ngồi, ngồi… Ngồi sau thầy ạ?” Cô biến thành nhóc cà lăm.

“Bằng không em định ngồi đằng trước tôi chắc?” Vu Thời Thiên nhếch môi.

Tô Đồng lắc đầu như trống bỏi, ánh mặt trời cũng hun ấm mặt cô.

Cô đội nón, kích cỡ vừa phải, nhưng chỗ khoá D-đôi của dây cằm hơi khó cài.

Cô tới kính trước điều chỉnh, Vu Thời Thiên thấy cô mãi chỉnh sai hướng, đốt ngón tay gõ lên cái đầu trắng nhỏ: “Quay qua đây, tôi cài giúp em.”

Thật chất đội nón bảo hiểm cách âm một phần, nhưng nó tựa như cái chai chân không chứa đầy nước biển, khoá chặt từng câu từng chữ của Vu Thời Thiên trong không gian be bé.

Cô lơ lửng trong biển nước, nhìn người đàn ông có hơn nửa khuôn mặt vùi trong nón bảo hiểm đen lì qua làn nước óng ánh.

Tích tắc Tô Đồng quên cách hô hấp.