Vốn tưởng chuyện này cứ thế trôi đi, không ngờ hai ngày sau đó, thật vất vả mới có một buổi tối cả hai người đều không phải tăng ca, Tần Triết nhắc lại chuyện nghỉ việc, muốn anh từ chức.
”Anh, công việc đó quá vất vả! Mỗi ngày anh phải mệt nhọc mới kiếm được chút tiền, bán sức lao động, anh xem mấy năm nay người anh mang bệnh rồi, các đốt ngón tay không tốt nữa. Bây giờ em lớn rồi, anh không cần mệt mỏi như vậy.” Tần Triết nhịn không được mà nói.
Tần Tranh im lặng một lát, mới nhẹ giọng nói, ”Nhưng mà, Tiểu Triết, em muốn anh ở nhà làm gì? Anh mới ba mươi mấy tuổi, lẽ nào em muốn anh bắt đầu cuộc sống về hưu của người già ư?”
”Nhưng bây giờ chúng ta đều đi làm, mỗi ngày buổi tối về nhà, không phải em tăng ca thì anh tăng ca, lúc ngủ, ngay cả một lời chúc ngủ ngon em cũng không có cơ hội nói với anh, thế xem như là gì.” Tần Triết oán giận nói, vươn tay túm lấy cánh tay Tần Tranh nhưng lại bị anh né tránh. Tần Tranh có chút ngơ ngác, có chút bị tổn thương.
”Như vậy… tại sao… không phải là em từ chức?” Tần Tranh mở miệng hỏi, anh nghiêng người, Tần Triết chỉ có thể nhìn được khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh, biểu cảm không rõ đó khiến cậu cảm thấy lạnh thấu tim, trong lòng có dự cảm không tốt.
”Đương nhiên là bởi vì…”
”Bởi vì em kiếm được nhiều tiền hơn anh, bởi vì anh phải mất nhiều sức lực hơn để kiếm chút tiền.” Tần Tranh vừa nói, vừa cười mỉa mai, anh đứng lên, xoay người đi ra ngoài.
Tần Triết hoảng sợ, ”Anh đi đâu?”
”Đi ra ngoài bình tĩnh một chút.” Tần Tranh nhàn nhạt nói, sau đó mở cửa bước ra.
Tần Triết ngơ ngác ngồi trong phòng, sững sờ mãi, trong lòng đột nhiên hiểu rõ, Tần Tranh bị cậu làm tổn thương. Cậu vội vàng đuổi theo anh, ban đêm, khu phố nơi họ ở vắng lặng đến dọa người, trước mắt đều là ánh đèn của những ngôi nhà tầng xa xa và bóng tối của những tán cây rậm rạp.
Hình dáng của Tần Tranh trên con đường quốc lộ chỉ còn lại một điểm nho nhỏ, rất nhanh liền biến mất khỏi tầm mắt của Tần Triết, cậu cố gắng chạy thật nhanh, cuối cùng cũng bắt được tay anh.
”Anh ơi! Em xin lỗi.” Cậu nói xong, người nọ quay đầu, lộ ra ánh mắt kinh ngạc. Tần Triết sửng sốt một chút, sau đó xin lỗi, ”Xin lỗi anh, tôi nhầm người.”
Xung quanh tối đen như mực, không một bóng người, cậu đứng ở giữa con đường, mờ mịt nhận ra mình không tìm được chỗ Tần Tranh đã đi. Trong lòng Tần Triết cuống cuồng lo lắng, nhưng cậu không biết phải làm gì bây giờ, đành phải trở về rồi lại phát hiện, Tần Tranh đang ngồi hút thuốc trên ghế đá dưới khu nhà.
Ánh lửa lập lòe lóe sáng, khuôn mặt Tần Tranh trong bóng đêm chỉ lộ ra chút đường nét khái quát, tỏa ra sự cô đơn kì lạ.
”Anh ơi… Em xin lỗi… Em không phải có ý đó…” Tần Triết rụt rè nói, sau khi cậu qua tuổi mười sáu, rất ít khi cậu tỏ vẻ như vậy trước mặt Tần Tranh. Lúc này, giọng nói áy náy lại lo lắng đó giống như biến cậu trở thành thiếu niên năm đó chỉ biết dùng ánh mắt đuổi theo Tần Tranh.
”Tiểu Triết, kì thật anh luôn nghĩ, tình cảm của chúng ta rốt cuộc là cái gì.” Tần Tranh vẫy tay với Tần Triết, ném đầu thuốc lá xuống mặt đất, sau đó vươn hai tay, ôm Tần Triết vào lòng.
Anh chăm chú nói, ”Tiểu Triết, có bao giờ em nghĩ, có thể chúng ta chỉ có tình thân thôi. Bởi vì không có một gia đình hoàn chỉnh, nên em đối với anh có chút… ừm… biến đổi tình cảm?”
Tần Triết hoảng loạn, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Tần Tranh, ”Anh, anh không cần em nữa phải không? Anh ơi, em xin lỗi, em thật sự không có ý đó, em sẽ không bao giờ… ép anh bỏ việc nữa, anh đừng bỏ rơi em.” Tần Triết thật sự sự hãi, cậu không ngờ được, một câu nói như vậy lại làm cho Tần Tranh có ý nghĩ khác, khiến cậu trở tay không kịp.
”Đầu tiên đừng vội, em suy nghĩ kỹ lại đi. Anh nghĩ có thể em chỉ muốn một gia đình, chứ không nhất định là con người của anh. Tiểu Triết, chúng ta vốn là không xứng đôi.”
Hôm nay Tần Triết đã là thành phần tri thức của một công ty, sự nghiệp phát triển không ngừng, lại được lãnh đạo coi trọng, chậm rãi chắc chắn sẽ thăng lên làm lãnh đạo của công ty. Còn anh chỉ là một người lao động chân tay, ngay cả máy vi tính cũng không thành thạo, ở nhà chỉ có thể mở TV xem phim truyền hình, không hiểu được giới trẻ ngày nay nghĩ cái gì.
Tần Triết là thanh niên còn khỏe còn trẻ mà Tần Tranh càng ngày càng già, lại bảo thủ và cứng nhắc, không có trình độ văn hóa. Cặp đôi như vậy sao lại không có mâu thuẫn? Tần Tranh không hiểu, rốt cuộc Tần Triết có phải thật tâm yêu anh từ lớn đến bé không muốn xa rời. Lúc đó nếu không phải anh động lòng, hai người không xác lập quan hệ, hiện tại Tần Triết đã có kết quả khác rồi không.
Cho dù là nam hay nữ, cũng không quan trọng, nhưng có lẽ không nên là anh, không nên là anh trai của Tần Triết, người đàn ông nông thôn chỉ có bằng tốt nghiệp cấp hai.
Những suy nghĩ này có thể tóm gọn lại trong một câu nói: Tần Tranh đang tự ti.
Tần Triết không nghĩ được những thứ rắc rối này, cảm giác duy nhất của cậu là Tần Tranh bất mãn với cậu, tìm lý do để vứt bỏ cậu.
Cậu nghiến răng nghiến lợi nói, ”Anh lại muốn tìm cớ, muốn bỏ rơi em.”
Tần Tranh bất đắc dĩ, ”Tiểu Triết, em bình tĩnh nào. Ý anh là muốn em suy nghĩ thật kỹ, rốt cuộc em muốn anh hay là muốn một gia đình. Có phải từ nhỏ đến lớn hai chúng ta quá thân thiết nên em mới…”
”Vậy sao anh không nói em yêu mẹ? Rõ ràng thời gian em và mẹ ở cùng nhau lâu hơn so với thời gian em ở cùng anh, nhưng người em thích là anh.”
Tần Tranh im lặng không nói, anh dường như không tìm được lý do để thuyết phục Tần Triết và chính mình, cuối cùng anh ấp úng nói, ”Tiểu Triết, kì thật anh không xứng với em, sau này, nếu có một ngày, có người hỏi em bạn đời của em là người thế nào, em làm thế nào giới thiệu với họ?”
Tần Triết trầm ngâm chỉ một chút, dường như đang đắn đo tìm từ ngữ, sau đó cậu mới trịnh trọng nói, ”Em sẽ nói với họ, anh ấy là người quan trọng nhất trong cuộc đời em, không có anh ấy, em có thể đã chết từ lâu trong một ngôi làng nhỏ. Tất cả những gì em có bây giờ đều là do sự hi sinh của anh ấy mà có, anh ấy đã hi sinh tương lai, sức khỏe, gia đình, hôn nhân, để em có thể có một cuộc sống tốt nhất. Tần Tranh, anh hiểu không, anh là tất cả của em.”
”Cho nên, tình cảm của em đối với anh chỉ là biết ơn?” Tần Tranh phòng bị nói.
”Sao lại thế được!” Tần Triết lớn tiếng phản đối, cậu khó xử, không biết phải làm sao để xoa dịu Tần Tranh. Cậu chưa bao giờ thấy Tần Tranh như vậy, anh mang theo chút mẫn cảm và yếu đuối, sợ bị tổn thương đến cực điểm.
”Anh ơi, chúng ta về nhà trước có được không, trở về rồi nói tiếp.” Tần Triết cắn môi, nhỏ giọng nói.
Tần Tranh đành đứng dậy, hai người nắm tay về nhà.
Đèn phòng khách vẫn sáng, Tần Triết dè dặt ôm cổ Tần Tranh, hôn lên môi anh, mang theo một chút dáng vẻ thành kính. Thông qua môi lưỡi, cậu cố gắng bày tỏ thương yêu. Cảm giác đó truyền qua giữa đôi môi họ, giữa hai tay, giữa sự tiếp xúc da thịt. Tần Tranh cảm nhận được xúc cảm mềm mại và ngọt ngào của đôi môi Trần Triết, dần dần anh thoải mái thả lỏng.
Anh không rõ loại cảm giác này, hình như giữa giờ phút chưa từng có giữa hai người, tất cả những lo lắng bất an trong lòng anh có thể trút ra hết.
Tần Triết nói, ”Kì thật, em cũng rất sợ, em biết anh bẩm sinh không phải là đồng tính, em sợ có một ngày, anh gặp được những người khác, sẽ bỏ rơi em.” Tần Tranh trước mặt Tần Triết vĩnh viễn đều bình tĩnh như vậy, một mình gánh vác tất cả, nhưng hôm nay cậu mới biết được, thật ra trong lòng anh cũng có băn khoăn, cũng có mê muội. Nghĩ thế, không hiểu sao trái tim cậu lại tràn đầy ngọt ngào.
”Em đã trưởng thành rồi, em có thể phân biệt được mình muốn cái gì. Anh, em phải làm thế nào thì anh mới tin, em thật sự yêu anh.” Tần Triết thì thầm thở dài bất lực, khiến Tần Tranh đau xót.
Anh ôm chặt Tần Triết, run rẩy nói, ”Anh xin lỗi.”
”Em cũng sai mà, không nên ép anh bỏ việc, do em quá ích kỷ.” Tần Triết ôm cánh tay Tần Tranh, nở nụ cười.