Nước mắt lạch tạch rớt trên mặt đất, Tần Tranh mở mắt nhìn khuôn mặt tràn đầy tuyệt vọng của Tần Triết, bàn tay giơ lên lại hơi chần chừ một lát, cái tát chạm đến má Tần Triết thì không có sức lực gì, chỉ là một động tác mà thôi.
”Anh cứ nghĩ chờ em trưởng thành, em sẽ tự hiểu rõ, không ngờ em lại làm tình hình trầm trọng thêm!” Giọng nói Tần Tranh run lên, hai tay anh cũng hơn run rẩy, đẩy Tần Triết ra xa. Cậu bất ngờ, cũng không chống cự, cứ như vậy ngồi dưới đất, hai tay chống ra sau, chỉ là nước mắt vẫn liên tục rơi xuống.
Tần Triết trong lòng đã loáng thoáng cảm thấy Tần Tranh biết tâm tư của cậu, giờ phút này, cuối cùng cũng xác nhận được. Cảm xúc càng bùng nổ, cậu nói ra tất cả những suy nghĩ trong lòng, ”Em suy nghĩ kỹ lắm rồi, chuyện này em đè nén trong lòng ba năm, nếu không nói ra, em sẽ nghẹn chết mất.” Tần Triết vừa khóc vừa ngập ngừng nói, kể ra sự dày vò khổ sở mà cậu phải chịu mấy năm nay, nói cậu không còn cách nào kìm nén tình cảm, nói cho Tần Tranh biết cảm xúc của cậu khi biết anh muốn kết hôn với Trương Hàm. Cuối cùng, cậu cũng không biết bản thân đang nói cái gì.
Tần Tranh ngồi ở chỗ kia, lẳng lặng lắng nghe, mãi đến khi Tần Triết ngừng lại, anh mới khàn khàn nói, ”Nói xong chưa?”
Tần Tranh ngẩng đầu nhìn Tần Triết, đột nhiên giơ tay tát mình hai cái rất mạnh, tuyệt đối không nể nang. Khuôn mặt Tần Tranh nhanh chóng sưng phù lên, khóe miệng bị rách, máu theo đó chảy ra, ”Không dạy dỗ em cho tử tế là lỗi của anh, hôm nay muộn rồi, em đi ngủ đi.” Tần Tranh lạnh lùng nói, trong ánh mắt mang theo một chút tàn nhẫn hiếm thấy.
Tần Triết bị cái tát của Tần Tranh làm hoảng sợ, muốn đi đến kiểm tra nhưng bị ánh mắt của Tần Tranh dồn ép, cậu đành cắn răng bước vào phòng. Buổi tối hôm đó, Tần Tranh ngồi ngoài cửa hút thuốc cả đêm, sáng hôm sau, khi mẹ và Tần Triết đi ra, người đã đi rồi chỉ còn tàn thuốc.
”Anh trai con… Quay về nơi làm việc rồi sao?” Mẹ ngơ ngác nhìn Tần Triết. Tần Triết gật đầu, không nói gì, chỉ ăn uống qua loa, lấy xe đạp chạy ra bên ngoài.
Tối hôm qua cậu ôm chút hi vọng, cho rằng Tần Tranh hiểu rõ, không chừng có thể lý giải cảm giác của cậu, thậm chí có lẽ Tần Tranh sẽ đột nhiên phát hiện, anh cũng có cảm giác tương tự với cậu. Thế nhưng hiện tại xem ra, tình huống đã phát triển theo cách bình thường nhất, Tần Tranh bắt đầu trốn tránh cậu.
”Con ơi, con muốn đi đâu?”
”Con đi thư viện.”
Mẹ sửng sốt một chút, cảm thán nói, ”Sao lại bắt đầu chạy đến thư viện rồi, thằng bé này thật không làm người khác hết lo.” Bà định quay về phòng, lại nghĩ Tần Triết đi như vậy, trên người không có tiền lại không mang theo cơm nước, sợ cậu bị đói, liền đến nhà bí thư làng gọi điện thoại cho Tần Tranh, muốn anh buổi trưa đưa cơm cho Tần Triết.
Tần Tranh miệng đồng ý nhưng lòng lại do dự. Dù sao hiện tại anh không biết phải đối mặt với Tần Triết thế nào. Anh chạy trốn về nhà máy vì không muốn gặp mặt Tần Triết, trước mắt lại không biết nên làm sao.
Anh nghĩ đi nghĩ lại cả buổi sáng, rốt cuộc vẫn sợ Tần Triết bị đói, mang theo đồ ăn đến thư viện. Thư viện nằm giữ trung tâm quảng trường thị xã, là tòa nhà nổi tiếng của thị xã, có người nói chính phủ đầu tư rất nhiều tiền vào đây, thoạt nhìn khá đồ sộ. Nhưng bởi vì như vậy, Tần Tranh bước vào cửa liền không biết phương hướng. Tòa nhà năm tầng có vô số phòng, anh biết đi đâu tìm Tần Triết.
Cũng may nhân viên nơi này khá chu đáo, nghe xong lời Tần Tranh nói, liền dẫn anh đến bàn phục vụ, dùng loa phát thanh giúp anh tìm cậu.
Chỉ chốc lát sau, Tần Triết liền tìm đến.
Cậu vẫn mặc quần áo ngày hôm qua, viền mắt đỏ ửng nhìn Tần Tranh cũng không nói gì, chỉ cúi đầu im lặng.
”Đây là em trai anh sao, thật đẹp trai nha, lại chăm chỉ học hành như thế, bảo sao anh thương cậu ấy như thế.” Mấy nhân viên thư viện thấy Tần Triết, cười toe toét khen ngợi, một lát sau, thấy vẻ mặt bất thường của hai anh em, liền biết điều đi chỗ khác.
”Lúc anh đến, thấy tầng một có bàn trống, chúng ta đến đó nói chuyện.” Tần Tranh thấy dáng vẻ của Tần Triết, trong lòng mềm nhũn, nhưng vẻ mặt không đổi, chỉ mang theo cậu tìm đến chỗ không người.
Tần Tranh mua cơm trong căn tin nhà máy mang đến cho Tần Triết, anh để Tần Triết ăn xong cơm rồi mới nói.
”Em trưởng thành rồi, cũng nên hiểu chuyện rồi, chờ biết điểm thi xong, thì đăng ký vào một trường học xa nhà chút, đàn ông con trai phải ra ngoài xông xáo mới tốt.”
Tần Triết vẫn không nói lời nào, chỉ im lặng.
”Em còn nhỏ, lẫn lộn tình thân và tình yêu, cũng tại anh, từ nhỏ quá thân thiết với em, khiến em ỷ lại anh. Chờ chúng ta xa nhau rồi, em có thời gian trải nghiệm thế giới bên ngoài, sẽ dần quên mất những chuyện này. Tiểu Triết, em mới mười sáu tuổi, đường đời còn rất dài, đừng để loại tình cảm kì quái này vùi lấp bản thân.” Tần Tranh nói xong, ngừng một chút rồi nói tiếp, ”Trong khoảng thời gian này, anh sẽ không thường xuyên về nhà, chính em ở nhà suy nghĩ kỹ đi. Chờ có kết quả thi đại học rồi chúng ta sẽ bàn đến chuyện chọn trường.”
”Anh không cần em nữa sao? Em có tra cứu qua sách, nhưng những gì viết trong sách, em đều không biết áp dụng.” Tần Triết run rẩy mở miệng, con mắt lại đỏ lên.
”Đừng nói bậy, em là em trai anh, anh vĩnh viễn cần em!” Tần Tranh vội vàng nói. Anh do dự một lát rồi nhẹ nhàng nói tiếp, ”Em xem, em cũng biết, đây là chuyện lệch lạc. Chúng ta sẽ nghĩ cách thay đổi, được không? Trước tiên xa nhau một thời gian, nếu như thật sự không được, anh đưa em đến gặp bác sĩ. Nếu bệnh viện thị xã không chữa được, chúng ta sẽ đến bệnh viện trên thành phố, nhất định sẽ có cách.”
Trong lòng Tần Triết vô cùng đau đớn, ”Không cần phiền phức như vậy, chờ em đi học đại học rồi, ngày nghỉ cũng sẽ xin ở lại trường học, không về nhà. Dù sao không gặp nhau, sẽ không suy nghĩ nữa. Anh… Anh đừng xem em là bệnh nhân tâm thần.” Cậu nói xong, cũng không chịu nổi nữa, đứng lên, quay đầu đi thẳng.
Tần Tranh bị lời nói của Tần Triết đâm thẳng vào tim, anh tự hỏi chính mình, anh thật sự xem Tần Triết là bệnh nhân tâm thần sao?
Bế tắc trong nhiều tuần, kết quả kì thi tuyển sinh đại học cũng có. Điểm thi của Tần Triết không tệ lắm, vượt qua điểm chuẩn hơn hai mươi điểm, mặc dù không thể vào các trường đại học hàng đầu nhưng tìm một ngôi trường tốt cũng không thành vấn đề.
Tần Tranh có khó dịp về nhà, cùng Tần Triết cẩn thận nghiên cứu trường đại học để nộp đơn. Cuối cùng, hai người chọn ngôi trường Bách Khoa khá tốt ở phương bắc, chuyên ngành công nghệ thông tin.
Vốn ban đầu Tần Triết muốn chọn một ngôi trường bình thường học phí thấp, nhưng Tần Tranh kiên quyết muốn cậu chọn trường cậu thích, dù sao mấy năm nay, vì muốn Tần Triết học đại học, anh đã tích lũy được ít tiền, đến lúc phải dùng, anh sẽ không keo kiệt.
Chọn được trường và chuyên ngành rồi, Tần Tranh lại trở về ký túc xá của nhà máy, dù nói gì cũng không muốn ở nhà. Mẹ nhận ra hai anh em lại có mâu thuẫn nhưng bà không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thán trong lòng, mấy đứa trẻ này trưởng thành rồi, chính mình cũng không hiểu bọn chúng nữa, bà đành mặc kệ không nói gì.
Suốt quãng thời gian đó, Tần Triết lại bắt đầu chạy đến thư viện, quả thật xem thư viện như ngôi nhà thứ hai của cậu. Cậu đọc rất nhiều sách tham khảo, cảm thấy bản thân không hề bị bệnh, cũng không biết phải làm gì. Lúc đó, Tần Triết chỉ nghĩ, chờ cậu đi học đại học rồi, sau khi tự lập sẽ không bao giờ về nhà nữa. Cậu làm phiền nửa đời anh trai, chịu cô độc cả đời có lẽ là hình phạt ông trời dành cho cậu.