Cốc Nước Ấm

Chương 15




Kì thật Tần Tranh lờ mờ hiểu, anh sẽ không được bố mẹ Trương Hàm chấp thuận, nhưng anh không ngờ, gia đình Trương Hàm lại giàu có đến vậy.

Bố Trương Hàm làm trong chính quyền thị xã, mẹ cô là doanh nhân nổi tiếng ở địa phương. Gia đình cô có ba, bốn căn nhà hơn hai trăm mét vuông ở khu dân cư tốt nhất thị xã. Tất cả những điều này đều vượt quá sự tưởng tượng của Tần Tranh. Trong lòng anh cười khổ, nếu sớm biết như vậy anh căn bản sẽ không phát triển bất kì mối quan hệ nào với Trương Hàm.

”Với điều kiện hiện tại của anh, đừng nói mua phòng ở, ngay cả một khoản phí sinh hoạt nhỏ nhoi trong một tháng anh cũng không trả nổi. Anh muốn con bé nuôi anh sao? Sau khi kết hôn ở rể nhà chúng tôi sao? Lẽ nào tiền học phí của em trai anh cũng do chúng tôi chi trả? Tiểu Hàm, trước đây con không nói với mẹ Tần Tranh chưa tốt nghiệp cấp ba, sớm biết thế căn bản không cần gặp mặt, lãng phí thời gian của mẹ.” Mẹ Trương Hàm là một người phụ nữ ăn nói sắc sảo, nói năng không giữ ý tứ, ngay cả bố Trương dường như cũng có chút xấu hổ, lén lút kéo góc áo bà.

Tần Tranh im lặng một lát rồi mới nói, ”Cháu có để dành được một ít tiền làm học phí cho em trai cháu nhưng nhà ở và những thứ khác, cháu quả thật không có khả năng trả nổi. Bố cháu rời nhà nhiều năm, cơ thể mẹ cháu không khỏe nên năm lớp mười một cháu phải bỏ học kiếm việc làm. Với năng lực hiện tại của cháu thật sự không thể mang đến một cuộc sống giàu có cho Trương Hàm nhưng nếu bởi vì thế mà chú dì phản đối, cháu không còn lời nào để nói.”

Anh hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên, nhìn mẹ của Trương Hàm, ”Nhưng cháu bằng lòng cùng Trương Hàm gây dựng gia đình, cũng vì gia đình mà cố gắng, về những cái khác, cháu không thể làm được, xin thứ lỗi cho cháu nhưng cháu không thể thay đổi được.”

”Anh là trẻ mồ côi?” Âm điệu của mẹ Trương Hàm càng cao lên, khuôn mặt méo mó vì giận dữ, ”Trương Hàm, sao lúc trước con không chịu nói cho mẹ biết.”

Trương Tấn Ngôn có chút tức giận nói, ”Mẹ, sao mẹ có thể nói như vậy?”

Tần Tranh cảm thấy bản thân vô công chạy đến đây để nhận một cái tát, anh cười khổ, ”Xem ra dì Trương sẽ không chấp nhận cháu, xin lỗi, cháu đi trước.” Anh nói xong, đứng lên, quay đầu rời đi.

Nhà Trương Hàm thuộc một tòa nhà của khu đô thị mới xây dựng ở thị xã, Tần Tranh ra khỏi cửa, bước xuống cầu thang, để lại bốn người choáng váng trong căn phòng.

”Anh cư xử kiểu gì vậy? Bảo đi là đi thế hả?” Giọng mẹ Trương Hàm to lên.

”Mẹ nói người ta như vậy, thần tiên cũng không chịu được!” Trương Hàm nổi giận, đứng lên chạy theo ngăn Tần Tranh lại, ”Tần Tranh, anh có ý gì? Mẹ em mới nói vài câu, anh đã bỏ đi? Sao anh không vì em mà nhịn một chút? Em biết mẹ em rất khó tính nhưng em thích anh, em không chê anh công việc kém, bằng cấp thấp, anh… anh…”

Tần Tranh nhíu mày, bối rối giơ tay lau nước mắt cho Trương Hàm. Anh khẽ thở dài, ”Trương Hàm, thật ra mẹ em nói đúng, rất nhiều thứ anh không thể cho em, tình huống gia đình anh, nếu thật sự kết hôn với em, sợ rằng sẽ liên lụy đến em.”

Trương Hàm khóc xong rồi nhưng không chịu buông tay, níu góc áo Tần Tranh, ”Không được, anh trở lại cho em, xin lỗi mẹ em, dù sao em cũng quyết tâm lấy anh, bố mẹ không đồng ý em bỏ trốn với anh. Chỉ cần chúng ta ở bên nhau, khổ bao nhiêu em cũng chịu được.”

Tần Tranh bật cười, ”Người lớn rồi sao tính tình trẻ con thế này. Trương Hàm, em thật sự không cần phải theo anh để chịu khổ. Chúng ta vốn là hai người trình độ khác nhau, nếu sống cùng nhau sẽ rất khó ở chung, anh không muốn hại em.”

”Tần Tranh, anh có ý gì đây, mẹ em mới nói vài câu anh đã bỏ cuộc?” Trương Hàm tức giận đến nóng nảy, hung hăng nện lên vai Tần Tranh.

”Chị…” Trương Tấn Ngôn theo hành lang đi ra, dè dặt nói, ”Mẹ tức giận rồi, bảo chị quay về.”

”Em vào nói với mẹ, không cho chị lấy anh ấy, chị sẽ không trở về!” Trương Hàm nói xong, kéo Tần Tranh ra cửa, giơ tay bắt taxi, chạy thẳng đến chỗ ở của Tần Tranh.

Tần Tranh không còn cách nào, đành cùng cô đi vào, gặp đồng nghiệp cùng ký túc xá, thấy anh dẫn theo bạn gái, lưu manh huýt sáo, ”Bạn gái thật xinh đẹp, Tần Tranh, có muốn đêm ngay anh nhường phòng cho chú không?”

”Nói bậy gì vậy.” Tần Tranh bất đắc dĩ trả lời, ”Buổi tối em sẽ đưa cô ấy trở về.”

Tần Tranh dẫn Trương Hàm vào căn phòng nhỏ mà anh ở. Chỗ ở của hai người đàn ông, khẳng định sẽ không quá sạch sẽ, trong phòng tối tăm lại ẩm ướt và lạnh lẽo, còn mơ hồ có mùi mồ hôi, khiến Trương Hàm cau mày.

”Em xem, đây là chỗ anh ở.” Tần Tranh cười khổ, ”Em có thể ở sao?”

Khuôn mặt Trương Hàm ảm đạm, ”Chúng ta có thể thuê một căn nhà tốt hơn để sống, em không chê anh, anh sao lại ghét bỏ chính anh.”

Tần Tranh hơi nhắm mắt lại, ”Trương Hàm, dù sao anh cũng là một người đàn ông, mặc dù cuộc sống nghèo khó nhưng anh không muốn để vợ mình kiếm tiền nuôi gia đình. Có thể có chút gia trưởng, thế nhưng em xem, nếu em theo anh, em sẽ phải chịu rất nhiều đau khổ, mà anh cũng không biết cách nào thay đổi tình huống trước mắt.”

Ngày hôm đó, Tần Tranh và Trương Hàm nói rất nhiều, nói về những khác biệt và quan điểm khác nhau của hai người. Trong lòng anh cũng có chút không muốn từ bỏ, dù sao nhiều năm như vậy anh mới gặp được cô gái mà anh thật lòng yêu thích. Tuy nhiên, thấy ý tứ của mẹ Trương Hàm, Tần Tranh cũng hiểu rõ, anh và Trương Hàm không thể ở bên nhau.

Buổi tối anh đưa Trương Hàm ăn cơm ở căn tin trong nhà máy. Trương Hàm chưa bao giờ ăn phải cơm nước cẩu thả như vậy, hầu như không ăn được chút gì. Tần Tranh không nói gì, đợi cô ăn xong rồi, anh đưa cô về nhà.

Buổi chiều hôm sau, mẹ Trương Hàm gọi điện đến ký túc xá của Tần Tranh. Không biết Trương Hàm nói gì khiến bà có chút nhân nhượng.

”Anh muốn cưới Trương Hàm cũng được, nhưng anh phải ở rể nhà họ Trương chúng tôi, cắt đứt hoàn toàn quan hệ với mẹ anh và em trai anh. Sau đó sinh con cũng phải mang họ Trương. Tôi sẽ giúp anh tìm một công việc tốt trong chính quyền thị xã, cũng sẽ giúp anh có bằng của một trường đại học tốt nhất. Anh không được tùy tiện cho người khác biết nguồn gốc xuất thân của anh, dù sao nhà họ Trương chúng tôi cũng coi như là gia đình danh giá, địa vị của anh thật sự không tốt lắm.”

Giọng điệu gây sự như vậy khiến Tần Tranh giận dữ cười mỉa mai, ”Dì, cháu biết dì muốn tốt cho Trương Hàm nhưng con người ai cũng có tự tôn. Dì nói như vậy, quả thật như đang tát vào mặt cháu. Dì yên tâm, cháu sẽ không dây dưa với Trương Hàm nữa, cũng sẽ khuyên cô ấy bỏ ý định kết hôn với cháu. Cháu chẳng quan tâm đến dòng họ của cháu nhưng dù thế nào cháu cũng sẽ không bỏ mặc mẹ và em trai cháu. Cháu không phải là động vật, có thể vứt bỏ tất cả chỉ vì tiền.” Anh nói xong liền cúp điện thoại, bên kia cũng không tiếp tục gọi đến.

Lòng Tần Tranh đau như bị kim châm, đã rất lâu anh chưa trải qua nỗi nhục nhã như vậy. Nhắm mắt lại, Tần Tranh ngồi ở trên giường, cảm thấy nước mắt ấm áp dần dần chảy xuống, mãi cho đến khi một đôi tay nhẹ nhàng che mắt anh.

”Anh ơi…” Giọng nói của Tần Triết vang lên bên tai.

Tần Tranh mở mắt nhìn Tần Triết đứng ở bên cạnh anh, trên lưng cậu còn mang cặp sách, mồ hôi từ trên trán cậu nhỏ xuống.

”Em từ trường học chạy đến đây sao?” Tần Tranh giật mình.

Tần Triết gật đầu, ”Em đạp xe đến.” Cậu cắn cắn môi, mất tự nhiên nói.

Tần Tranh xoa mắt, kéo Tần Tranh đến để cậu ngồi bên giường, ”Em chạy đến đây, lỡ may thầy giáo biết, em sẽ bị phạt đấy.”

”Không sao.” Tần Triết cười cười. Cậu nghe chuyện Trương Tấn Ngôn kể lại, trong lòng vừa vui vẻ vừa chua xót, vui vẻ vì chuyện kết hôn của Tần Tranh và Trương Hàm không thành, nhưng lại đau lòng vì Tần Tranh phải chịu đau khổ. Trong khoảnh khắc, cậu giống như ngồi trên đống lửa, cuối cùng không nhịn được, lén từ trong trường học chạy đến chỗ anh.

”Em nghe Trương Tấn Ngôn nói hết cả rồi.” Cậu rụt rè nói, nhìn khuôn mặt xấu hổ của Tần Tranh.

”Aiz, anh không có bản lĩnh, ngay cả vợ cũng không lấy được.” Tần Tranh khẽ thở dài, hài hước nói, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

”Thật ra em không muốn anh lấy vợ.” Tần Triết không chút suy nghĩ, thốt ra, sau đó có chút phiền muộn cúi đầu, che giấu tâm trạng của cậu.

Tần Tranh không nghĩ nhiều, chỉ xem như Tần Triết đang an ủi anh, không khỏi nở nụ cười, ”Vậy không lấy nữa.”

”Thật sao?” Tần Triết nghe xong câu này, ánh mắt sáng ngời. Cậu vươn tay ôm cổ Tần Tranh, hôn lên má anh một cái, sau đó cậu ôm chặt lấy anh, không để anh nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình, khe khẽ nói, ”Đừng lo, dù sao sau này còn có em bên cạnh anh.”

Tần Tranh cười cười, vẫn không tin tưởng.

Kể từ hôm đó, Tần Tranh không gặp lại Trương Hàm, Trương Hàm cũng không trở lại tìm anh. Tiếp đó, mấy tháng sau, nghe nói mẹ Trương Hàm giúp cô định đoạt việc hôn nhân, một thời gian sau, cô kết hôn. Mà Tần tranh cũng không quá để tâm đến chuyện lấy vợ, hơn nữa sức khỏe của mẹ ngày càng yếu đi, rất nhanh anh liền quên đi chuyện tình cảm này. Ngược lại Tần Triết có dè dặt thử anh vài lần, thấy anh chẳng quan tâm, cậu mới hoàn toàn yên tâm.