Cổ Xuyên Kỳ Duyên

Chương 79-2: Viên Minh Châu kiêu ngạo (2)




“Ta... ta không...” Đối với chuyện đổi phòng thành nhường phòng, Thanh Nhi cũng không quá để trong lòng, bởi vì nàng biết tác phong của Viên Minh Châu, chỉ càn thứ Viên Minh Châu muốn nàng ta sẽ có cho bằng được, hôm nay vì có Thương Trường Hạo ở đây nên Viên Minh Châu mới cho nàng sắc mặt tốt, hôm nay đổi lại không có Thương Trường Hạo sợ là Viên Minh Châu đã sớm cho người quăng nàng ra ngoài rồi chiếm đoạt phòng rồi. Viên Minh Châu muốn nàng nhường nàng có thể nhường, không cần phải nhấc lên tranh cãi làm gì, đó là khi gian phòng này chỉ có một mình nàng dùng thì nàng có quyền quyết định, mặc dù nàng là người đặt nhưng nàng là đặt cho Bạch Tử Linh cũng Thanh Nhi, nếu lát nữa Bạch Tử Linh đến, đối với phòng ở dưới không hài lòng bằng phòng trên lầu hai phải làm sao, dù sao mỗi lần nàng cùng Bạch Tử Linh đến đối phương đều quyết định muốn ngồi ở lầu hai, đây đã là thói quen rồi.

Nhường, nếu hai người Bạch Tử Linh đến cảm thấy không hài lòng thì phải làm sao?

Không nhường chính là đắc tội với Viên Minh Châu, đến lúc đó lại có phiền phức phát sinh cho xem!

“Ngươi không nói chính là đồng ý, tiểu nhị đưa ta cùng Trường Hạo ca ca lên lầu hai đi.” Đối với sự ngập ngừng của Thanh Nhi, Viên Minh Châu phiền chán phất tay, cho Thanh Nhi án tử hình.

“Viên tiểu thư...” Thương Trường Hạo nhíu mày, thái độ của Viên Minh Châu khiến cho hắn không mấy hài lòng, cô nương người ta còn chưa mở miệng đồng ý nhường mà nàng đã tự ý quyết định, hành động cũng quá không xem ai ra gì đi? Mặc dù biết rõ đối phương sở dĩ không ngay lập tức cho đáp án là do kiêng kỵ gia thế của Viên Minh Châu, nhìn Thanh Nhi ăn mặc không tồi, xuất thân có lẽ cũng không tệ, bất quá nếu nàng là tiểu thư khuê các trong kinh thành thì hắn liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra, dù cho nàng có đeo khăn che mặt đi chăng nữa, thế nhưng nhìn bộ dạng của nàng lạ mặt như vậy hắn chắc chắn là chưa từng gặp qua nàng ở trong yến hội được tổ chức bởi các tiểu thư trong Yến Kinh, hẳn là xuất thân từ gia tộc trung lưu, chỉ là dù nàng có xuất thân như thế nào thì gia thế cũng không thể so sánh với Viên Minh Châu.

Đã không thể so sánh với Viên Minh Châu thì dù nàng có đồng ý nhường hay không cũng không có quyền hạn lên tiếng, bởi vì nhìn không vừa mắt điều này cho nên Thương Trường Hạo mới mở miệng, mặc dù kết quả có thể đã nằm trong dự đoán nhưng hắn vẫn muốn hỏi qua ý kiến của nàng, thân là vương gia của Thành Thiên, hắn có quyền giúp đỡ những người như nàng nói lên tiếng nói của bản thân.

“Vị cô nương này vẫn chưa lên tiếng sao có thể xem là đồng ý được?” Thương Trường Hạo từ tốn mở miệng: “Nếu không Viên tiểu thư hỏi lại một lần nữa, cô nương ấy muốn nhường thì sớm đã lên tiếng rồi.”

Viên Minh Châu có chút không vui, nếu đổi lại là người khác nói câu này nàng sớm đã không khách khí cho đối phương một trận, nhưng hết lần này đến lần khác lại là Thương Trường Hạo thì Viên Minh Châu ngoài trừ nhìn đối phương mỉm cười còn có thể nói thêm cái gì? Nàng cũng không muốn hình tượng của bản thân bị hủy hoại trong mắt của hắn.

Viên Minh Châu không biết là nàng vốn dĩ đã không có hình tượng gì, cho dù có thì hình tượng này đã bị hủy hoại do chính bản thân nàng.

Thứ gì càng cố che giấu đi thì sẽ càng hiện rõ, Thương Trường Hạo cũng không phải mắt mù, hắn đã không thích Viên Minh Châu dù Viên Minh Châu có tốt đến mấy hắn cũng sẽ không thích.

“Trường Hạo ca ca đã nói như vậy ta cũng không muốn ỷ thế hiếp người.” Viên Minh Châu đối với việc Thương Trường Hạo ra mặt thay Thanh Nhi hết sức bất mãn, thầm nghĩ đợi lát nữa nữ nhân này rời khỏi nàng sẽ cho người đi theo điều tra xem nàng ta là ai, nếu là người có thân phận quyền quý muốn dụ dỗ Thương Trường Hạo đánh một đốn là được, còn nếu xuất thân thấp hèn thì không cần do dự, trực tiếp hủy dung của đối phương rồi vứt vào thanh lâu, cả đời đừng hòng rời khỏi.

Thương Trường Hạo không biết rằng vì lòng tốt muốn giúp người của hắn có thể sẽ hại Thanh Nhi sống không bằng chết, mà Thanh Nhi cũng không biết bản thân nàng đã bị Viên Minh Châu theo dõi, ban cho cái danh là “muốn dụ dỗ Thương Trường Hạo”, nếu biết nàng nhất định sẽ khóc rất thảm thương cho xem.

“Ngươi nói, ngươi nhường hay không nhường?”

“Ta...” Thanh Nhi còn chưa kịp đáp lại thì đã bị một giọng nói xen ngang: “Không nhường!” Thanh Nhi mơ mơ hồ hồ bị người kéo về phía sau, nàng ngẩng đầu, nhìn thấy thân ảnh lam y như nước đứng che trước mặt, Thanh Nhi suýt nữa cảm động đến mức khóc thành tiếng.

Nàng đối với Phong Nguyệt Lâu quá quen thuộc, cho nên sau khi rời khỏi hẻm nhỏ liền ngoan ngoãn nghe lời chạy đến Phong Nguyệt Lâu, còn tri kỷ đặt phòng đợi hai người Bạch Tử Linh đến, nhưng bởi vì sự xuất hiện của đám người Viên Minh Châu cùng Thương Trường Hạo mới chậm trễ, hiện tại lại bị đặt vào tình thế tiến thối lưỡng nan khiến Thanh Nhi cực kỳ nhớ nhung hai người Bạch Tử Linh, chỉ mong các nàng mau đến sớm một chút, rốt cuộc điều này đã trở thành sự thật.

“Lạc Dư...” Thanh Nhi rưng rưng nước mắt kéo tay Lạc Dư, nàng là vui mừng phát khóc chứ không phải là bị người khác bắt nạt.

“Tỷ xem tỷ, nếu không có muội cũng không biết bị người khác khi dễ thành cái dạng gì!” Lạc Dư tương đối bênh vực người mình, nhìn Viên Minh Châu hùng hổ chèn ép Thanh Nhi liền biết đối phương không phải người tốt, cho nên nàng trực tiếp thay Thanh Nhi cự tuyệt không nhường.

“Ta... ta xin lỗi...” Bị mắng Thanh Nhi cũng không có buồn bực, ngược lại còn ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai với Lạc Dư, tính tình Thanh Nhi chính là như vậy, người khác tức giận với nàng điều đầu tiên nàng nghĩ chính là bản thân sai rồi, cần thiết phải nhận sai, mặc dù xa cách mấy hơn năm mới gặp lại nhưng nàng cũng xem Lạc Dư như muội muội của mình, hơn nữa những lời Lạc Hàm nói nàng không có quên.

Tính tình Lạc Dư... một lời khó nói hết, người ngoài không biết còn nghĩ rằng tính tình nàng rất tốt, bởi trên mặt nàng lúc nào treo nụ cười ôn nhu, bộ dạng hoạt bát lanh lợi, hướng ngoại mà đi, nhưng đôi lúc lại rất độc miệng, thích bênh vực người mình, mặc kệ đúng sai, người ngoài không chọc đến nàng thì thôi, một khi chọc đến nàng nhất định sẽ dùng độc hành hạ đối phương đến chết, đừng nghĩ rằng Lạc Dư ngày thường ôn nhu hiểu chuyện nhưng thực chất làm việc gì cũng đều quyết đoán, ra tay với địch nhân lại càng không nương tay.

“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Thấy Thanh Nhi ngoan ngoãn nhận sai, sắc mặt Lạc Dư tốt hơn vài phần, nói không vui vẻ chính là giả, đừng nhìn vẻ ngoài Lạc Dư hoạt bát hướng ngoại mà lầm, tính tình nàng kỳ thực rất lãnh đạm, trên đời này ngoại trừ sư phụ Y Tiên của nàng ra thì nàng chỉ đối với những sinh vật ngoan ngoãn nghe lời mới cho sắc mặt tốt, Thanh Nhi hiện tại hợp ý nàng, mà Bạch Tử Linh... người này là trường hợp ngoại lệ.

“Ta...” Thanh Nhi đem đầu đuôi mọi chuyện nói ra, vừa dứt lời gương mặt liền lộ vẻ ủy khuất, hai mắt long lanh ngập nước, bộ dạng vô cùng đáng thương, giống như đã bị người khác hung hăng khi dễ.

Cãi lời Lạc Dư, giết không tha!

Đây chính là điểm mấu chốt của Lạc Dư mà Lạc Hàm đã nói.

Lạc Dư thích những vật sống ngoan ngoan, biết nghe lời, mặc kệ là động vật vẫn là con người, nếu làm trái ý nàng nàng nhất định sẽ khiến cho đối phương sống trong đau khổ, so muốn chết còn khó coi hơn.

Tính tình này của Lạc Dư được hình thành khi nàng đi theo Y Tiên học nghệ không bao lâu, những người học y thuật đều có tấm lòng bao la rộng lượng, bởi vì muốn cứu đời giúp dân nên mới lựa chọn con đường này, nhưng Lạc Dư chính là ngoại lệ. Nàng sinh ra trong một tiểu thôn nằm ở biên giới phía Tây Nam Vũ Nguyệt, năm đó tiểu thôn bị sơn tặc tấn công, dân chúng ở nơi đó vốn dĩ là làm nông, ngày ngày làm bạn bên ruộng đồng, người dân hiền lành chất phác, hoàn toàn không biết cầm đao cầm kiếm, cho nên khi sơn tặc tấn công bọn họ không có sức chống trả, khi đó Lạc Dư mới sinh chưa bao lâu, còn nằm trong tã, được mẫu thân của nàng bế đi chạy trốn. Có lẽ số mạng của nàng chưa tận nên mới để cho nàng gặp Y Tiên cùng Lạc Tuyết, mẫu thân nàng vì bảo vệ nàng đã bị sơn tặc chém chết, mà nàng thì được Lạc Tuyết đưa về Lạc Y Cung, Lạc Tuyết chưa bao giờ nói dối về xuất thân của nàng, cho nên khi nàng còn nhỏ nàng đã hiểu rõ thị phi trắng đen, cũng như lòng người bạc bẽo.

Trong bốn người thì Lạc Dư là người đầu tiên được Lạc Tuyết mang về bồi dưỡng, sau đó là Thanh Nhi, rồi mới đến tỷ muội Lạc Hàm Lạc Tịch, tuổi tác của Lạc Dư cùng Thanh Nhi không sai biệt lắm, nhưng Lạc Dư nhỏ hơn Thanh Nhi vài tháng, mà Lạc Tịch cùng Lạc Hàm là tỷ muội song sinh, Lạc Tịch là tỷ tỷ, Lạc Hàm là muội muội. Lạc Dư là người đầu tiên được Lạc Tuyết nhặt về, nàng có thiên phú hơn người, đặc biệt là về phương diện y thuật, nếu tương lai Lạc Tuyết không có người thừa kế thì Lạc Dư sẽ trở thành Cung chủ của Lạc Y Cung, mà Thanh Nhi, khi đó gọi Lạc Thanh được bồi dưỡng thành cánh tay đắc lực của Lạc Dư, tương lai Lạc Y Cung sẽ giao cho hai người quản lí, đó là những kí ức mà khi thức tỉnh Thanh Nhi mới nhỏ rõ.

Lạc Tuyết sở dĩ phong ấn kí ức của Thanh Nhi là bởi vì muốn bảo vệ Lạc Y Cung, mặc dù Thanh Nhi ngày thường ngoan ngoãn hiểu chuyện nhưng dù sao đối phương cũng chỉ là một tiểu nữ hài, Thừa tướng phủ lại là nơi ngọa hổ tàng long, ở nơi này người nào người nấy đều ôm mục đích của riêng mình, không có ý tốt, nếu không còn Lạc Tuyết tại Thanh Nhi nhất định sẽ bị người để ý đến, bởi vì nàng làm bạn với Bạch Tử Linh từ nhỏ đến lớn, bí mật lớn nhỏ của Linh Viên nàng chắc chắn là biết, người có tâm chính là nhắm vào điểm này, Thanh Nhi chỉ là một tiểu nữ hài, đối mặt với sự tra tấn tàn nhẫn chắc chắn sẽ không giữ được miệng, vì muốn bảo vệ Bạch Tử Linh cũng như Lạc Y Cung, Lạc Tuyết chỉ có thể phong ấn kí ức của Thanh Nhi, tạo ra một kí ức khác thay thế vào.

Trong khi còn nhỏ Thanh Nhi thường xuyên mơ thấy có một tiểu nữ hài tuổi tác so với nàng cũng không có sai biệt lắm ở cùng nàng, đối phương có vẻ lạnh nhạt, thường xuyên chỉ im lặng đọc sách, mà nàng lúc nào cũng dính đối phương, hai người trải qua những ngày tháng thập phần đơn giản nhưng lại vui vẻ, Thanh Nhi còn cho rằng đối phương là Bạch Tử Linh, hiện tại nàng mới biết là không phải.

Sau khi Y Tiên xác định Lạc Tuyết bị trúng độc không còn cách chữa, Lạc Tuyết đã đưa ra quyết định sẽ để Lạc Dư trở thành Cung chủ đời tiếp theo, bởi vì Bạch Tử Linh lúc này vẫn còn nhỏ, không tiện để lộ thân phận, huống hồ một phần tư tâm của nàng là muốn để nữ nhi của mình trưởng thành như một người bình thường, không hề dính vào ân oán giang hồ cũng như thù hận giết cha. Y Tiên là sư phụ của Lạc Tuyết, muốn thay Lạc Tuyết hoàn thành tâm nguyện nên đã nhận Lạc Dư làm đồ đệ, để con đường trở thành Cung chủ của Lạc Y Cung trở nên dễ dàng hơn, dù sao suy cho cùng Lạc Dư cũng không mang huyết thống của Lạc Tuyết, không cách nào sở hữu Tuyết Lệnh trong tay, cho nên việc trở thành Cung chủ vô cùng khó khăn, nhưng nếu có Y Tiên chống lưng thì khác, mặc dù không sở hữu được Tuyết Lệnh nhưng chỉ cần một ngày Lạc Y Cung vẫn còn thì không cần phải dùng đến Tuyết Lệnh, nếu Lạc Dư có năng lực thì Tuyết Lệnh để trang trí cũng không có vấn đề gì.

Y Tiên là người thích tự do, quanh năm vào Nam ra Bắc không biết bao nhiêu lần, chỗ nghỉ chân của nàng không dừng quá ba tháng, làm đồ đệ của nàng cũng phải giống như nàng, năm xưa Lạc Tuyết cũng là như vậy, Lạc Dư đi theo Y Tiên học nghệ tự nhiên là phải rời khỏi Lạc Y Cung, nhưng cũng không ai ngờ một lần đi chính là mười hơn năm, nếu không phải Lạc Nhàn gửi thư, có lẽ Lạc Dư còn đang trong hành trình phiêu bạc của mình.

Lạc Dư từ nhỏ đã lãnh đạm ít nói, không thích thân cận người khác, so với việc cùng một đám hài tử vui đùa thì nàng lại nhốt mình trong phòng luyện dược, luyện suốt ngày suốt đêm không ngừng nghỉ, một năm có 365 ngày nàng luyện dược hết 364 ngày, một ngày còn lại là do mệt mỏi quá độ dẫn đến bị bệnh cho nên mới buộc phải nghỉ ngơi, chuyện này ở Lạc Y Cung đã trở thành truyền kì. Nguyên nhân cũng là bởi vì nàng có thiên phú hơn người, lại được Lạc Tuyết chọn làm Thiếu cung chủ cho nên một đám người trong Lạc Y Cung đều đặt hi vọng lên người nàng, khiến nàng ngoại trừ luyện dược ra cũng không biết làm gì. Cho đến khi đi theo Y Tiên chu du khắp thiên hạ, tiếp xúc với nhiều người, hiểu rõ lê dân bách tính cần được cứu giúp nên nàng mới chịu mở rộng lòng mình, cùng Y Tiên giúp đỡ mọi người, vốn dĩ câu chuyện đến đây là kết thúc nhưng còn chưa nhắc đến nguyên nhân dẫn đến tính tình thích động vật ngoan ngoãn của Lạc Dư nên phải tiếp tục ở đoạn sau.

Chuyện là một ngày nọ, Lạc Dư cứu được một con hổ con, hổ mẹ nằm bên cạnh sớm đã chết, mà hổ con cũng máu tươi đầm đìa, Lạc Dư động lòng trắc ẩn nên mang nó về cứu chữa, với tài học của mình, cứu một con hổ cũng chẳng phải chuyện gì khó, bởi vì khi đó Y Tiên có việc rời đi, để lại Lạc Dư một mình trong rừng sâu luyện được, không có ai bên cạnh nên Lạc Dư cùng hổ con nhanh chóng thân thiết với nhau. Khi đó Lạc Dư cũng chỉ là một tiểu hài tử hơn mười tuổi, đối với sinh vật có bộ lồng mềm mượt lại đáng yêu như hổ con nàng lại không sức kháng cự, vì vậy mà đối với nó buông lỏng phòng bị, cho đến một ngày bởi vì hổ con bị đói quá nên đã tấn công Lạc Dư, Lạc Dư biết hổ con là động vật săn thịt, cho nên mỗi lần nàng dùng bữa đều chia cho hổ con một phần, nhưng nàng không biết một phần thức ăn đó hổ con vốn dĩ ăn không đủ, lúc bị tấn công Lạc Dư còn mơ hồ không rõ, cho đến bị hổ con làm bị thương thì nàng mới nhịn không được mà ra tay hạ độc khiến hổ con chết tại chỗ, vốn dĩ Lạc Dư cũng chẳng muốn giết hổ con nhưng khi Y Tiên rời đi để lại cho nàng toàn các loại độc dược để phòng thân, tất nhiên cũng có mê dược nhưng trong lúc gấp gáp nàng đã lấy nhằm lọ thuốc cho nên mới ra nông nổi này.

Nhìn xác hổ con chết Lạc Dư mới ngộ ra một điều, động vật ăn thịt vĩnh viễn là động vật ăn thịt, cho dù nàng có nuôi chúng trong nhà, dưỡng chúng như một con mèo con thì trong xương máu của chúng vẫn chảy dòng máu lạnh lẽo, rồi sẽ có một ngày chúng sẽ tấn công lại nàng.

Ngày đó Y Tiên ra ngoài trở về, còn dẫn theo tiểu nha đầu Lạc Hàm, nhìn thấy một màn này cũng bị dọa sợ, nhưng phát hiện Lạc Dư ngoại trừ vết thương ngoài da thì không có việc gì khiến hai người yên tâm đi không ít, Lạc Hàm nghĩ rằng Lạc Dư mất đi hổ con sẽ buồn bã, dù sao nghe Lạc Dư kể lại câu chuyện nàng cùng hổ con tương ngộ khiến cho tiểu hài tử như Lạc Hàm cũng không nứt nở không thôi, chính là không ngờ Lạc Dư không những không buồn mà ngược lại còn rất bình tĩnh, sau khi chôn cất hổ con xong thì cũng trở lại cuộc sống sinh hoạt như bình thường. Cho đến mấy năm trước Lạc Nhàn gọi Lạc Dư trở về để thu thập tin tức về Bạch Tử Linh, nhưng bởi vì sợ Lạc Dư đi lâu quá quên mất đường về nên đã để cho Lạc Hàm đi đón, Lạc Hàm cùng Lạc Dư nhanh chóng hội ngộ, sau đó cưỡi ngựa chạy về Lạc Phượng Cốc, năm đó bệnh dịch hoành hành, dân chúng ở biên giới Vũ Nguyệt chạy nạn đến Phượng Tề, trên đường đi Lạc Hàm thấy qua không ít nạn nhân, có người bị thương cũng có người chết, Lạc Hàm thân là người học y, tự nhiên không thể nhắm mắt làm ngơ, vì vậy quyết định cứu chữa bọn họ. Thiên phú của Lạc Hàm ở phương diện này kỳ thực không tồi, nhưng bởi vì nàng thích luyện võ hơn là học y nên ở trong Lạc Y Cung y thuật của nàng cũng chỉ ở tầm trung, như so sánh với một đám lang băm tự nhiên là tốt hơn nhiều, tuy không thể chữa trị tận gốc nhưng cũng có thể giúp đối phương giảm đau đớn hay ngăn chặn quá trình phát triển nhanh chóng của dịch bệnh, trong lúc Lạc Hàm say sưa chữa bệnh cứu người thì Lạc Dư chỉ đứng một bên quan sát, hoàn toàn không có ý định nhúng tay vào.

“Lạc Dư, y thuật của tỷ tốt hơn ta, tỷ xem bệnh dịch này có cách nào trị tận gốc được không?” Trải qua hai ngày quan sát, Lạc Hàm xác định Lạc Dư chỉ đứng một bên mà không có ya định nhúng tay vào, rốt cuộc cũng nhịn không được mở miệng.

Trong Tứ đại hộ pháp của Lạc Y Cung, Lạc Hàm tự nhiên là thân thiết với Lạc Tịch hơn hai người còn lại, dù sao hai người cũng là tỷ muội thân sinh, Lạc Thanh từ nhỏ đã rời đi Lạc Y Cung đến Bạch phủ cùng với Lạc Mai để chăm sóc Lạc Tuyết nên ấn tượng của mọi người về nàng cũng không quá rõ ràng, mà Lạc Dư từ nhỏ đã đi theo Y Tiên học nghệ, một lần đi là hơn mười năm, mặc dù lúc nhỏ Lạc Hàm có đến thăm Lạc Dư một lần nhưng cũng không có trò chuyện nhiều, đối với Lạc Dư cũng không quá hiểu biết.

“Có.” Lạc Dư cười tủm tỉm, giống như thật sự vui vẻ, đối lập hoàn toàn với không khí của dân chạy nạn ở đây, âm trầm ủ rũ.

Đối với bộ dạng cười tủm tỉm kia của Lạc Dư, Lạc Hàm có một cảm xúc khó nói thành lời, cứ cảm thấy nụ cười này của đối phương có chút không chân thực.

“Có cách là tốt rồi, tỷ có thể giúp bọn họ được không?” Dưới sự khẩn cầu của Lạc Hàm, Lạc Dư chỉ hơi nâng mắt, lạnh nhạt đáp: “Vì sao ta phải giúp bọn họ?”

Lạc Hàm:???

“Chúng ta... chúng ta là người học y, chẳng phải nên chữa bệnh cứu người sao?” Lạc Hàm không rõ vì sao Lạc Dư lại hỏi một câu như vậy, trong suy nghĩ của nàng, học y là để giúp đỡ người khác, cứu giúp chúng sinh, mà Lạc Nhàn xác thực cũng dạy nàng như vậy.

“Học y đâu nhất định là phải chữa trị bệnh cữu người?”

Lạc Hàm trừng mắt: “?!!” Còn có chuyện như vậy?

Nhận thấy sự kinh ngạc trong mắt Lạc Hàm, Lạc Dư bình tĩnh mở miệng, từng lời từng lời của nàng như đánh vào lòng Lạc Hàm khiến Lạc Hàm á khẩu không nói nên lời.

“Lê dân bách tính nhiều vô số kể, chúng ta chỉ có một hai người làm sao có thể cứu hết tất cả bọn họ?”

“A?” Đúng là bọn họ chỉ có hai người, nhưng mà...

“Huống hồ, đại phu cũng là người, chữa bệnh cho bọn họ rồi đến lượt chúng ta bị bệnh ai sẽ chữa cho chúng ta?”

“...” Hình như... nói cũng có lí.

“Hơn nữa, bệnh dịch gây ra là do bọn họ giết động vật bừa bãi, lại không dọn dẹp sạch sẽ, cho dù hôm nay ta trị hết, tương lai có chắc bọn họ không tái phạm?”

“...” Nghe có vẻ hợp lí đấy chứ?

“Nhân quả tuần hoàn, làm sai phải chịu, chúng ta lại không thiếu nợ họ, chúng ta cứu là vì lương tâm, không cứu thì không sao cả.”

“...” Cái này... tựa hồ cũng không sai?

Lạc Hàm đưa tay xoa huyệt thái dương, cảm thấy đầu óc nàng quay cuồng không ngừng, bởi vì Lạc Dư nói rất có lí, khiến nàng không thể bắt lỗi được, sau khi tự hỏi lương tâm của mình một phút, Lạc Hàm quyết định cùng Lạc Dư trở về Lạc Y Cung. Vốn dĩ mục đích lần này của nàng là đi đón Lạc Dư trở về, nhưng bởi vì trên đường xuất hiện người dân chạy nạn mà hành trình đã trì hoãn hành trình lại hai ngày, hai ngày này nàng đã giúp đỡ nhiều người, cứu không ít người bệnh, giảm số lượng tử vong của nạn nhân đến mức thấp nhất, nếu không phải hôm nay Lạc Dư đánh tỉnh nàng thì có lẽ nàng đã ở lại cứu chữa xong đám nạn nhân này rồi mới trở về, vứt bỏ nhiệm vụ Lạc Nhàn giao cho ra sau đầu.

Lạc Hàm làm việc rất quyết đoán, nàng đã quyết định rời đi thì sẽ không chậm trễ thời gian thêm một khắc nào nữa, nhưng cuộc trò chuyện của hai người đã bị đám dân chạy nạn ở đây nghe thấy, biết được hai người có cách chữa trị dịch bệnh nhưng lại không ra tay giúp đỡ thì dồn dập bao vây hai người. Lúc đầu Lạc Hàm còn muốn nói chuyện nhẹ nhàng nhưng đám người này sớm đã mất hết lí trí, ngày ngày bọn họ đều phải chứng kiến những người thân của mình rời đi, mà bản thân họ lại đang mang bệnh, không biết sống được bao lâu, cho nên sự xuất hiện của hai người Lạc Hàm cùng Lạc Dư chẳng khác nào một tia hi vọng trong cuộc sống tối tăm của họ, hiện tại hai người lại rời bỏ họ mà đi tự nhiên họ không cam lòng, cho nên đã dùng bạo lực với hai người. Lạc Hàm không muốn ra tay đánh người, dù sao trong mắt nàng bọn họ cũng là bệnh nhân, mà Lạc Dư thì khác, những kẻ bao vây nàng đều bị nàng hắt vang ra, bằng không thì hạ dược khiến thân thể họ mềm nhũn, không thể cử động mạnh được, khiến những nạn nhân không dám đến gần nàng, Lạc Hàm thấy vậy cũng không khách khí với những người đang bao vây nàng, nhờ vậy mà đột phá được vòng vây. Đám người đó sợ hai người gây bất lợi với bọn họ nên không dám đến gần mà chỉ đứng từ xa nhìn chằm chằm hai người, có lẽ vì không cam lòng nên đã xúm nhau lại chửi hai người, Lạc Hàm từ khi sinh ra đến giờ lần đầu tiên bị người khác chửi khiến nàng không khỏi mộng bức, bọn họ thấy hai người không có phản bác thì càng chửi càng hăng, những lời khó nghe đều nói ra khiến Lạc Hàm buồn bực không thôi, rõ ràng hai ngày nay là nàng một tay giúp bọn họ chữa trị, không nghĩ đến hiện tại bọn họ lại quay ngược lại chửi mắng nàng, đúng là làm ơn mắc oán!

“Tiểu Lạc Hàm muội đã nhìn thấy bộ mặt xấu xí của bọn họ chưa? Đối với loại người không biết thỏa mãn này muội không nên tốn công tốn sức cứu giúp bọn họ, bởi vì muội giúp được một lần thì bọn họ sẽ càng muốn muội giúp nhiều lần hơn nữa.”

Đối với bộ dạng ngâm ngâm ý cười của Lạc Dư, Lạc Hàm chỉ trầm mặc, thầm nghĩ nếu biết trước bọn họ là loại người như vậy thì lúc đầu nàng đã không ra tay cứu giúp rồi.

“Muội chữa hết bệnh cho bọn họ, bọn họ lại nói bản thân bởi vì chạy nạn nên rời khỏi quê nhà, trên đường đi không có lộ phí, cũng không biết sẽ chết bất kì lúc nào, muội thiện lương như vậy nhất định sẽ không ngồi yên đứng nhìn, dù sao mạng của bọn họ cũng là do muội cứu, nhưng muội có nghĩ đến muội giúp được một người, người khác sẽ lại tìm đến muội?”

Lạc Hàm giật mình: “?!!” Có chuyện như vậy?!

Lạc Hàm cảm thấy bản thân không phải là người lương thiện, cũng không phải người tùy tiện giúp đỡ người khác, bởi vì nhìn thấy bọn họ bị bệnh, nàng thân là đại phu nên mới có trách nhiệm chữa trị bọn họ, giống như lời Lạc Dư nói nếu đối mặt với sự van xin đám người này nàng quả thật không nỡ từ chối, bởi vì nhìn bọn họ thật đáng thương.

“Tiểu Lạc Hàm, đối với loại người không cần giúp đỡ thì đừng nên giúp đỡ, bởi vì bọn chúng là bạch nhãn lang sẽ quay ngược lại cắn muội.” Nhìn gương mặt phẫn nộ lại xen chút e dè sợ hãi của đám người xung quanh, miệng Lạc Dư vẫn hàm chưa ý cười, giống như đang rất vui nhưng Lạc Hàm không nhìn thấy ý cười nơi đáy mắt của Lạc Dư, chỉ nhìn thấy một mảnh trong suốt lạnh lẽo khiến nàng không rét tự run.

“Bởi vì muội là muội muội của ta, lo sợ muội sẽ xảy ra chuyện cho nên ta mới ở lại, nếu không hai ngày trước ta đã rời đi rồi.” Nói đến đây Lạc Dư lộ vẻ chán nản, giống như ở lại đây cùng Lạc Hàm là một điều rất vô ích khiến Lạc Hàm nghẹn họng trân trối.

Lạc Dư là có ý gì?

Nếu nàng không phải muội muội của nàng ta thì nàng ta sẽ rời đi bỏ lại nàng ư?

Biết sớm đó là hố lửa mà lại không ngăn cản nàng nhảy vào, đây có phải là tỷ tỷ của nàng không?!

“Điều khiến ta hài lòng nhất là mặc dù nói ra đã muộn nhưng muội vẫn nghe lời ta, cho nên ta sẽ không để đám người đó làm thịt muội đâu, ta thích động vật nghe lời.” Từ đầu chí cuối Lạc Dư vẫn luôn nở nụ cười tươi tắn giống như những chuyện vừa xảy ra không hề gây ảnh hưởng đến nàng dọa cho Lạc Hàm sợ hãi một trận.

Run rẩy.jpg

Kể từ đó nhận thức của Lạc Hàm đối với Lạc Dư hoàn toàn thay đổi, nếu hỏi trên đời người Lạc Hàm sợ hãi nhất là ai thì Lạc Hàm sẽ không chút do dự mà trả lời đó là Lạc Dư.

Lạc Hàm kiêu ngạo, nhưng đứng trước mặt Lạc Dư một chút ngông cuồng cũng không dám biểu hiện ra, ngoan ngoãn giống như một con mèo con khiến một đám người trong Lạc Y Cung đều nhìn Lạc Hàm với ánh mắt không thể tin được.

Từ đó Lạc Y Cung lưu truyền, nơi nào có Lạc Dư nơi đó không có Lạc Hàm, nơi nào không có Lạc Dư thì Lạc Hàm mới dám ló mặt.

Thanh Nhi bên cạnh nghe Lạc Hàm kể chuyện, nhìn thấy biểu hiện của Lạc Hàm cũng biết Lạc Dư người này đáng sợ thế nào, cho nên khi Lạc Dư xuất hiện nàng liền lập tức nhận sai, mặc dù nàng không hề có lỗi, Lạc Hàm đã gieo giắc trong đầu nàng ấn tượng về Lạc Dư “Ngoan ngoãn nghe lời mới sống lâu được”.”

Nữ nhân này là điển hình của tiếu diện hổ, suốt ngày tươi cười nhưng lại là một bụng dạ khó lường, Thanh Nhi cảm thấy bản thân không phải đối thủ của Lạc Dư, ngoại trừ ngoan ngoãn nghe lời nàng cũng không còn cách nào.