Sửa sang quần áo lại một chút, Lâm Chi Ngọc thở dài một hơi. Nếu là ở thế giới của mình, cô có bao giờ phải mặc mấy bộ đồ kín đáo như thế này bao giờ? Ở bất cứ nơi nào trong thế giới đó, nữ tử hát vang chè chén thoải mái, khi phanh ngực lộ vú là chuyện bình thường, nơi có giống như hiện tại, ăn mặc hơi hở hang một chút, đều sẽ bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ. Nguyên chủ chính là sợ hãi ánh mắt người khác, mặc quần áo trang điểm đều theo hướng bảo thủ quê mùa, nếu không phải có một khuôn mặt thật sự xuất sắc, cô ấy chắc chắn không thể so sánh với nữ sinh, ngay cả con gái nông thôn cũng không bằng.
Ví dụ như hiện tại, đã vào hè, nguyên chủ vẫn là mặc một cái quần dài cao bồi, điều này có thể đem nữ hoàng nóng muốn ngất xỉu luôn.
Cau mày, Lâm Chi Ngọc xé rách áo trên cổ tay áo, lại đem quần dài cắt thành quần đùi, tuy rằng tay nghề không tốt, nhưng thoạt nhìn lại có khác một phen phong vị. Ra cửa, cảm thụ được không khí sảng khoái, Lâm Chi Ngọc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Đây mới là mới là người sống à.
Đang nghĩ ngợi, điện thoại vang.
“Uy?”
“Uy! Tiểu Lâm Lâm cô đây là muốn chết a! Chuyện cô cùng Chu Nam Húc đi thuê phòng, đã truyền khắp trường rồi, cô còn muốn sống yên ổn nữa không vậy!”
Nữ tử lỗ mãng làm nữ hoàng đại nhân cảm thân thiết, thái độ trả lời lập tức tốt vài phần: “Không chết là được, chẳng sao cả.”
Vưu Tử Ngư quả thực muốn khóc, nữ nhân này ngu thành như vậy, mà chính mình lại cố tình vội vàng làm trâu làm ngựa cho cô ta nữa! Cái bệnh nhan khống (1) này của cô đến bao giờ mới có thể khỏi đây hả trời! Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Vưu Tử Ngư lại vẫn là có chút lo lắng: “Cô thật sự không có việc gì đi. Cô muốn khóc thì thoải mái khóc đi. Tôi nói với cô, cô nên kiên cường một chút, quan hệ nam nữ không phải như vậy sao, nếu là người khác dám nói cô, cô cứ thoải mái phản kháng lại coi! Miễn người khác xem nhẹ có biết hay không! Còn có, tôi nói nè, cái vụ thử vai (casting) kia cô có muốn đi hay không thì bảo! Lần hải tuyển đó sẽ có ảnh hưởng rất lớn, cô nếu đi, người khác dù chỉ nhìn mặt cô, cũng sẽ để cô tiến vào trận chung kết.”
Vưu Tử Ngư biết khả năng của Lâm Chi Ngọc, nếu chỉ làm bình hoa đứng ở một bên cười cười, mọi người có khả năng sẽ cảm thấy người này là thiên tiên hạ phàm. Nhưng nếu để Lâm Chi Ngọc bày ra kỹ thuật diễn, chỉ sợ chính cô cũng chỉ có thể cười cười ngây ngô bỏ qua mà thôi!
“Thử vai?” Lâm đại nữ hoàng nở nụ cười, “Được, tôi diễn.”
“Cô diễn cái rắm!” Vưu Tử Ngư thô tục ác miệng chửi, “Lão nương nói cho cô biết! Không phải cô muốn diễn là có thể diễn. Lần hải tuyển này rất có ý nghĩa quan trọng. Tôi trông cậy vào lúc cô ló cái mặt ra để lấy cái danh về. Lấy xú tính tình (tính xấu) của cô, không lấy lòng người, không tìm tới cửa quan hệ, muốn vị trí quán quân hải tuyển, nằm mơ đi!”
“Đúng không?” Lâm Chi Ngọc chau mày, bất luận một ngành gì cũng đều có tiềm quy tắc, tuy vậy cũng không thiếu những người có thực lực đủ khả năng phá vỡ cái quy tắc ấy. Nếu cô tới cái thế giới này, quy tắc cơ bản của thế giới nam tôn khác với thế giới cũ, nữ hoàng đại nhân không có chuẩn bị theo đi theo những quy tắc ở đây. Tiềm quy tắc? Cô cố tình đánh vỡ nó cho tất cả mọi người thấy, không có tiềm quy tắc, cô cũng trở thành ngôi sao lóa mắt trên đời này
“Vậy, thử xem đi.” Lâm Chi Ngọc đè thấp âm thanh, cười khẽ lên. Vưu Tử Ngư ở đầu bên kia Điện thoại, bị nữ hoàng đại nhân giọng thấp mê hoặc đến đỏ bừng cả mặt, thiếu chút nữa mềm chân. Đáy lòng thầm mắng Lâm Chi Ngọc người này là hình xuân dược (cả người đều là thuốc kích dục) đã đạt tới cảnh giới chỉ dựa vào thanh âm là có thể bắt chúng sinh làm tù binh.
Tới quán cà phê gần khách sạn, Vưu Tử Ngư đang muốn cùng Lâm Chi Ngọc nói một chút về hải tuyển, lại đột nhiên bị người khác đánh gãy.
“Chi Ngọc!” Chu Nam Húc không biết như thế nào tìm được cái chỗ này, biểu tình trên mặt hắn thực kích động, cất dấu một tia bất an. Hắn nghe được Lâm Chi Ngọc cùng Vưu Tử Ngư nói chuyện, Chi Ngọc quyết không thể đi tham gia hải tuyển, tuyệt đối không thể!
Lâm Chi Ngọc thấy người đến là Chu Nam Húc, liền dời ánh mắt đi. Tuy rằng biết diện mạo (bộ mặt, vẻ mặt con người) nam sinh này ở hiện tại rất được nữ nhân hoan nghênh, nhưng Lâm Chi Ngọc thật sự là tiêu thụ không được.
Muốn nói người Vưu Tử Ngư ghét nhất là ai, trong đó tất nhiên là có Chu Nam Húc. Ở trong mắt cô, Chu Nam Húc hoàn toàn là đem Lâm Chi Ngọc trở thành chim hoàng anh trong lồng sắt, không cho cô ấy bay lượn, càng không cho người khác nhìn thấy cô ấy. Hắn như vậy mà nói là hắn yêu sao? Đó chỉ là dục vọng chiếm hữu đáng xấu hổ mà thôi.
“Phi!” Vưu Tử Ngư tương đương bình tĩnh âm thầm chửi Chu Nam Húc. Chu Nam Húc ánh mắt tối sầm lại, Vưu Tử Ngư cùng hắn đối nghịch, nhưng mỗi lần cô ta nói bậy với hắn, Lâm Chi Ngọc đều luôn đứng ở phía hắn, vắng vẻ Vưu Tử Ngư một đoạn thời gian, cô ta vậy mà cũng thật kiên trì, cố chấp ở bên cạnh Chi Ngọc, không biết đang tính toán cái gì.
Đáy lòng Chu Nam Húc chướng mắt Vưu Tử Ngư, tự nhiên cũng không để ý đến. Hắn thâm tình nhìn chăm chú Lâm Chi Ngọc, phảng phất muốn đem tất cả ruột gan đưa tới trước mặt cô vậy, chân thành tha thiết: “Chi Ngọc, em còn giận anh đúng không? Không cần cùng anh cãi nhau được chứ? Anh yêu em, anh sẽ không rời khỏi em, tựa như em cũng không rời khỏi anh, đúng không?”
Tư thái Chu Nam Húc thấp kém đến như vậy, phảng phất thấp thành bụi bậm rồi. Phối hợp với hắn là khuôn mặt của người thanh niên trẻ tuổi, người chung quanh đều khe khẽ nói nhỏ lên, có chút tò mò, là cái dạng con gái gì, sẽ nhẫn tâm như vậy, làm người con trai như thế thương tâm.
Lâm Chi Ngọc lại không có cái gọi là lòng đồng tình kia. Nếu là những người nữ nhân đó biết người nam nhân này chỉ có cái được gọi là “Đẹp túi da”, là một người nội tâm đen tối làm ra nhiều chuyện buồn nôn, mấy người đó tất nhiên sẽ không biểu lộ ra vẻ mặt như vậy.
Đúng là bởi vì tiếp thu ký ức nguyên chủ, mới có thể biết nguyên chủ có bao nhiêu tuyệt vọng, mới có thể càng thêm đối Chu Nam Húc khinh thường.
Lâm Chi Ngọc không nghĩ đánh nam nhân, cho dù trên thế giới này, nam nhân cũng không phải kẻ yếu.
Cô dời đi ánh mắt, không dao động. Cho dù Chu Nam Húc nửa ngồi xổm, tư thái là thành khẩn động lòng người.
Vưu Tử Ngư nguyên bản còn lo lắng Lâm Chi Ngọc nhìn thấy Chu Nam Húc sẽ mềm lòng. Cô biết, dĩ vãng Lâm Chi Ngọc đem Chu Nam Húc thành tín ngưỡng của cả cuộc đời cô ấy. Nếu là Chu Nam Húc nói vài câu lời nói mềm, nói không chừng Lâm Chi Ngọc có thể từ bỏ hết thảy sẵn sàng cho hắn cơ hội làm lại mọi thứ, làm một người phụ nữ tận tâm tận lực vì hắn!
Nhưng biểu hiện của Lâm Chi Ngọc làm cô an lòng, cô không muốn biết Lâm Chi Ngọc là vì cái gì biến thành như vậy, cô chỉ biết là, hiện tại Lâm Chi Ngọc, làm cô thích đến không được.
Không ai có thể thời gian dài chịu đựng một cái bánh bao (người mềm yếu), đặc biệt là cái bánh bao kia lại là rất dễ bị lung lay ý chí.
“Ngươi không gặp thì có làm sao? Không mời mà tự đến, đồ mặt dày?” Vưu Tử Ngư kiêu ngạo, cô cảm thấy mình quả thực là khúc hùng ca về nông nô xoay người à (1)! Chưa từng nghĩ tới, chính mình ở trước mặt chính thất Chu Nam Húc (2), có thể như vậy kiêu ngạo! Nếu cô sáng sớm nay biết có một ngày như vậy, cô nhất định mặc quần áo hoa hòe lộng lẫy, tay ôm tiểu mỹ nhân Lâm Chi Ngọc chân dẫm đại tiện nhân Chu Nam Húc, một phen một phen rải tiền một mặt chúc mừng!
Chu Nam Húc liếc Vưu Tử Ngư một cái, rõ ràng không đem cô ta để vào mắt. Hắn toàn tâm toàn ý nhìn Lâm Chi Ngọc, hạ thấp thanh âm, ai ai khuyên: “Chi Ngọc, còn nhớ rõ anh nói sao? Không cần đi tham gia cái hải tuyển kia. Hiện tại anh, còn chưa thể bảo vệ em, nhưng em cũng không thể vì tức giận với anh, làm ra quyết định sai lầm như vậy a. Anh biết em còn giận anh chuyện đó, nhưng anh cũng đã cùng em nói, đó là vì tương lai chúng ta, em nhất định có thể thông cảm cho anh đúng không? Em luôn luôn hiểu anh nhất không phải sao?”
Từng câu thấm thía, tình nghĩa chân thành. Lâm Chi Ngọc nhìn Chu Nam Húc, cân nhắc một chút, tuy rằng đánh nam nhân không phải việc đại nữ tử làm, nhưng là nhập gia tùy tục (3), thế giới này đánh nam nhân tựa hồ là cái chuyện theo lý tưởng, là quyền lợi nữ nhân. Do dự một chút, Lâm Chi Ngọc vẫn là không có nhịn xuống, cho rằng nhìn thấy tiện nhân, chỉ cần để cung nữ đem tiện nhân kéo đi ra ngoài đánh là xong, trăm triệu là không ngờ tới chính mình phải động thủ, nhưng thế giới này, nếu là chính mình không động thủ, chỉ sợ có thể bị tiện nhân như vậy ghê tởm chết.
Đứng dậy, Lâm Chi Ngọc đôi tay ấn ở trên vai Chu Nam Húc.
Chu Nam Húc ánh mắt sáng lên, hắn biết, Chi Ngọc vẫn là yêu hắn sâu sắc, sẽ không bao giờ từ bỏ hắn. Hắn không cho Chi Ngọc tham gia cái hải tuyển kia, là vì tốt cho cô ấy a, hải tuyển ngư long hỗn tạp (4), đi địa phương đó, cho dù cô nổi tiếng, cũng nhất định là phải tiềm quy tắc (5). Cô ấy đơn thuần như vậy, nhất định chịu đựng không được giới giải trí dơ bẩn, những cái hắc ám đó, chỉ cần mình hắn gánh vác là được!
Lúc này hắn, đã sớm đã quên người đem Lâm Chi Ngọc đưa lên giường người khác đến tột cùng là ai. Hắn tự tìm cái cớ hợp tình hợp lí cho cái dục vọng chiếm hữu của mình, sau đó tự mình tin tưởng điều ấy không nghi ngờ.
Lâm Chi Ngọc nhìn Chu Nam Húc tự thôn miên bản thân, không thể không thừa nhận hắn vô sỉ. Nếu nói chính khách (6) là người vô sỉ nhất trên đời này, như vậy Chu Nam Húc, so với chính khách từng có chi mà đều bị như (cái này tại bất lực, xin để nguyên văn). Chậm rãi lui một bước nhỏ, Lâm Chi Ngọc đối với Chu Nam Húc hơi hơi mỉm cười, rồi sau đó, cong chân, đánh, ở giữa mục tiêu.
Chu Nam Húc tựa hồ nghe thấy âm thanh từ trứng toái (bộ phận ở giữa 2 chân người con trai). Hắn sắc mặt trắng bệch ngã trên mặt đất, dù hô đau cũng không thể. Hắn không thể tin được, hành động như vậy, thế nhưng sẽ là do Lâm Chi Ngọc làm ra, cô ấy không có khả năng làm ra hành động lỗ mãng như vậy! Càng không thể làm ra bất kì một hành động nào gây tổn thương tới hắn!
Lâm Chi Ngọc, cô ấy đến tột cùng là làm sao vậy? Cô ấy thật sự, hận hắn sao?
Đau nhức đánh úp lại, hắn không có cách nào tự hỏi, gắt gao nhắm hai mắt lại, ngã trên mặt đất nỗ lực kẹp chặt hai chân.
Vưu Tử Ngư nhìn Chu Nam Húc, cảm thấy hạ thân mình tê rần (đây là con gái), cho dù không có trứng, cô cũng cảm nhận được sự đau đớn thấu trời từ cú đá kia! Lâm Chi Ngọc - ngươi hùng!
Lâm Chi Ngọc vô tội nhìn Vưu Tử Ngư một cái, đột nhiên nổi hứng thú nói giỡn. Cô chậm rãi đến gần Chu Nam Húc, vươn ngón tay tuyết trắng, nhẹ nhàng nhéo da thịt trên cằm hắn, khơi mào lông mày: “Nhìn ngươi như thế này, cái bộ dáng chờ người tới chà đạp này, ta đột nhiên cảm thấy rất muốn thảo phiên (7) ngươi.”
Vưu Tử Ngư cả người đều không tốt, chuyện quan trọng lặp lại lần nữa, cô ấy (nữ hoàng) đây là chỉnh người! Cả! Người! Đều! Không! Hảo!!
Ở trong mắt cô, Lâm Chi Ngọc chỉ sợ là sau khi thức tỉnh, từ một cái cực đoan này chuyển sang một cái hướng cực đoan khác. Từ một cái bánh bao mềm, hướng tới một cái có người có hồn hắc liên hoa mê S (8)! Đậu má vì cái gì cảm thấy có điểm run rẩy nhỉ! Muốn nói “Nữ hoàng thảo em” nhất định là ảo giác của cô đi.
Lâm Chi Ngọc hạ thấp thân hình, để sát vào Chu Nam Húc: “Ta nói nè, ngươi vì cái gì mà không chịu nhớ? Cung thiếu có ba cái nguyên tắc, trong đó một cái chính là không chơi nữ nhân không tự nguyện. Ngươi đoán, vai phụ của ngươi làm như thế nào lưu lại đây?”
Chu Nam Húc cho dù chỗ đau nhức kia, nhưng vẫn quan tâm tới tiền đồ của mình. Nghe được Lâm Chi Ngọc nói, hắn mồ hôi lạnh liền rơi xuống dưới, kể cả cảm giác đau đến tê tâm liệt phế kia cũng quên. Hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Chi Ngọc, muốn có một đáp án. Hắn không thể thất bại.
Sau khi đem Lam Chi Ngọc lên giường người khác thì cái gì cũng không chiếm được, điều đó chứng tỏ hắn đã làm ra một hành động vô cùng ngu xuẩn!
Lâm Chi Ngọc cười cười: “Ta để Cung thiếu giữ lại nhân vật đó cho ngươi. Nhưng ta nếu có thể cho ngươi, thì cũng có thể để hắn thu hồi. Chu Nam Húc, không cần nghĩ tới lại lợi dụng ta. Ta, ngươi lợi dụng không nổi.”
Chu Nam Húc ngốc ngốc nhìn Lâm Chi Ngọc mỉm cười đứng dậy, đứng từ trên cao nhìn hắn, đáy mắt không có một chút ít tình yêu, hận ý càng là khó tìm tung tích.
Cô phảng phất chỉ là nhìn một cái người râu ria, liếc nhìn một cái cũng khiến cô cảm giác thật phiền toái, hắn như thể là phế vật, ánh mắt kia, quá lạnh.
Nhìn Lâm Chi Ngọc đối với lạnh bạc cười, sau đó bóng dáng nhẹ nhàng đi xa, Chu Nam Húc gắt gao nắm chặt nắm tay.
Chi Ngọc, vì cái gì em lại thay đổi……
Chi Ngọc, em không thể tham gia cái kia hải tuyển, anh……
Chỉ sợ rốt cuộc che không nổi sự lóa mắt của em nữa.
======================
1. bệnh nhan khống: người yêu thích vẻ bề ngoài đến điên cuồng (tùy theo mức độ). Ví dụ như bạn Vưu Tử Ngư yêu thích vẻ bề ngoài của nữ hoàng đến mức bị nguyên chủ xua đuổi n lần vẫn kiên trì quay lại và giúp đỡ nguyên chủ
1. Lần đầu VTN được mắng chửi CNH nến chị ấy kiêu ngạo
2. VTN yêu nữ hoành quá cuồng nhiệt vì vậy, trước khi nữ ngọc chiếm đoạt thân thể nguyên chủ thì VTN đã coi người nguyên chủ yêu là chính thất => gọi CNH là chính thất Chu Nam Húc
3. nhập gia tùy tục: Đến nơi nào phải theo phong tục của nơi đấy
4. ngư long hỗn tạp: ý chỉ nơi lộng xộn, đen trắng bất phân
5. tiềm quy tắc: quy tắc ngầm
6. chính khách: Chính khách, Chính trị gia hay Nhà chính trị, là một người tham gia trong việc gây ảnh hưởng tới chính sách công và ra quyết định. Trong đó bao gồm những người giữ những vị trí ra quyết định trong chính phủ và những người tìm kiếm những vị trí đó, dù theo phương thức bầu cử, bổ nhiệm, đảo chính, gian lận bầu cử, quyền thừa kế hay các phương thức khác. (thật ra cái này tại hạ thấy nói cũng chẳng liên quan cho lắm, nên cũng không thể dịch rõ câu này được)
7. thảo phiên: nói thế nào nhỉ, giống như luân phiên đánh, uhm đại loại như vậy
8. S: người thích tra tấn người khác