Cọ Xát

Chương 78: Phiên ngoại 1: Cùng em làm chính sự




Từ khi hạ quyết tâm muốn cùng anh sinh em bé, Hàn Cẩm Thư lập tức huy động 200% tinh lực của bản thân bắt đầu nghiêm túc chuẩn bị cho việc mang thai.

Bắt đầu từ việc lên mạng tra xem các điều cần lưu ý, cũng nghiêm túc cầm cuốn sổ nhỏ ghi chép hết lại. Thậm chí còn đặc biệt gọi một cú điện thoại tới Du Thấm.

"Chuẩn bị mang thai?" Âm thanh phát ra từ đầu bên kia, rất dễ dàng để nghe ra được sự kinh ngạc trong giọng nói của cô ấy.

- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

"Cẩm Thư, em thật sự quyết định sinh em bé rồi hả?"

"Đúng thế." Hàn Cẩm Thư một tay cầm bút, một tay cầm vở, nghiêng đầu để điện thoại di động kẹp ở giữa tai và bả vai, thuận miệng nói: "Em đang trong độ tuổi thích hợp để  mang thai nhất, quá trình phục hồi sau sinh cũng nhanh hơn."

Du Thấm đáp: "Đúng đúng đúng. Mà chị nhìn dáng vẻ kia của Ngôn Độ. Chất lượng t*ng trùng của cậu ấy chắc chắn là vô địch. Lại cộng thêm trình độ lăn giường thường xuyên của hai người, chỉ cần bọn em không làm biện pháp an toàn, chị nghĩ nhiều nhất một hai tháng là em mang thai ngay thôi."

Hàn Cẩm Thư: "."

Du Thấm là người từng trải, nhắc tới những thứ chuyện như này vô cùng tự nhiên, nhưng Hàn Cẩm Thư lại bị cô nói đến xấu hổ, cả hai bên má và tai đều đã đỏ ửng. Cô cố ra vẻ trấn định, chỉnh lại giọng, nói: "Khụ. Hôm nay gọi điện thoại cho chị chủ yếu là muốn hỏi về mấy việc cụ thể để chuẩn bị.”

Du Thấm hơi nghi ngờ: "Em có nhiều bạn học là bác sĩ như vậy, mà bây giờ Internet lại phát triển lại vậy, có gì mà tìm không ra. Làm sao chuẩn bị mang thai, còn cần chuyên môn đến hỏi chị à?"

Hàn Cẩm Thư: "Em có coi mấy tài liệu trên mạng, cũng đã hỏi hai bạn học là bác sĩ phụ khoa, coi như có chút kiến thức về em bé. Còn không phải là vì ngày thường chị là người em quan tâm cũng như tin cậy nhất đó sao? Lỡ như em không hiểu được hết, ít ra còn có chị ở bên bổ sung giúp em.”

Du Thấm nghe vậy, cười ra một tiếng, ha ha nói: "Không phải chứ, viện trưởng tiểu Hàn, em đường đường là sinh viên y xuất sắc nhất của học viện đấy, vậy mà bây giờ chỉ vì chuyện chuẩn bị mang thai mà đi hỏi đủ đường như thế? Em có đang ổn không đấy?"

Hai má Hàn Cẩm Thư càng nóng hơn, ậm ừ nói: "Thì dù sao em cũng là lần đầu tiên mà, còn là bảo bối nhỏ của em và Ngôn Độ nên em mới chú ý nhiều điều như vậy. Cẩn thận vẫn tốt hơn mà."

Du Thấm: "Lần đầu tiên? Chẳng lẽ còn muốn sinh thêm đứa thứ hai, thứ ba à?"

Hàn Cẩm Thư nghĩ nghĩ, nói: "Giờ mới chỉ quyết định sinh mà thôi, còn về vấn đề sinh mấy đứa thì em với Ngôn Độ vẫn chưa suy nghĩ kỹ."

Du Thấm yên tĩnh ba giây, lúc mở miệng còn mang theo ngữ khí cười đùa, ý vị thâm nhường nói: "Chậc chậc chậc, sao bây giờ em lại biến thành bộ dạng này rồi, mở miệng Ngôn Độ khép miệng lại cũng là Ngôn Độ. Lúc trước còn không biết là ai nói “Người khôn ngoan không rơi vào bể tình” nhỉ? Là ai mỗi ngày đều khuyên nhủ chúng ta “Yêu đàn ông chắc chắn sẽ bất hạnh” nhỉ?”

Hàn Cẩm Thư nghiêm mặt: "Cái đó không giống nhau."

Du Thấm: "Không giống chỗ nào?"

Hàn Cẩm Thư nói một cách vô cùng nghiêm túc: "Đàn ông trên thế giới có thể chia ra làm hai loại."

- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Du Thấm: "Đàn ông tốt và đàn ông xấu hả? Ý em muốn nói Ngôn Độ của em chính là người đàn ông tốt.”

"No no no." Hàn Cẩm Thư nói: "Trong lòng em, đàn ông trên thế giới chia làm hai loại. Thứ nhất chính là Ngôn Độ, loại còn lại chính là những người khác Ngôn Độ."

Du Thấm: “......"

Hàn Cẩm Thư không muốn nói nhăng nói cuội cùng cô ấy nữa, thúc giục nói:

"Gọi điện cho chị là có chuyện chính đáng cần hỏi mà, chị không nói thì em đi hỏi người khác đây."

"Xì, nói đến hai loại đàn ông là em lại gấp gáp." Du Thấm mếu máo,"Đồng chí Hàn Cẩm Thư, em có phát hiện ra từ lúc yêu Ngôn Độ vào là em càng ngày càng trở nên mụ mị không?"

Hàn Cẩm Thư cười hì hì:

“Em mới không phải người trong đầu óc chỉ có yêu đương.”

Du Thấm: " Vậy em là cái gì?"

Hàn Cẩm Thư trịnh trọng trả lời: "Ngôn Độ nói anh ấy là não của Thư Tình, vậy nên em là não của Ngôn Độ."

Du Thấm: “......"

Du Thấm không thể nào hiểu được tố chất thần kinh của đôi vợ chồng ân ái này, không tiếp tục nói đùa với Hàn Cẩm Thư nữa, chỉ nhẫn nại bàn bạc chuyện liên quan đến việc chuẩn bị mang thai với cô em gái.

Cả quá trình Hàn Cẩm Thư nghe cực kỳ nghiêm túc, còn chăm chú ghi lại hết vào sổ nhỏ.

Xế chiều hôm đó, trên đường tan tầm từ Thịnh Thế về nhà thì cố ý đi ra tiệm thuốc mua những vật phẩm cần thiết cho việc chuẩn bị mang thai như Du Thấm đã dặn.

Có giấy thử rụng trứng, giấy thử thai, que thử thai, còn có cả vitamin B11 Coenzyme Q10 và các loại vật phẩm bổ sung dinh dưỡng.

Xách theo một túi đồ vật đi ra thang máy, tâm trạng của Hàn Cẩm Thư có chút vi diệu. Cô tiện tay xoa bóp vòng eo có hơi đau nhức, dùng ngón tay cái đặt lên trên mã khóa vân tay cửa nhà.

Tí tách một tiếng, mở khóa thành công.

Đẩy cửa ra, Hàn Cẩm Thư nghe thấy một mùi thơm nồng nặc bay ra từ trong phòng bếp ra tới ngoài.

Hàn Cẩm Thư: A?

Cô khó hiểu nhíu mày lại, đá đôi dép ở huyền quan sau đó thay đôi dép lê thỏ bông rồi mới chậm rãi đi đến nhà bếp.

Lúc đi ngang qua tủ màn ngăn cách ở tủ rượu bên cạnh, cô trông thấy một cái nồi màu đen được đặt trên bên bếp lò, đang dùng lửa nhỏ nướng. Đó cũng chính là nơi làm phát ra mùi thơm ở cả căn phòng.

Hàn Cẩm Thư đi vào.

Cô hiếu kỳ men trong nồi hầm cái gì nhưng cũng không nghĩ nhiều, ý nghĩ tiếp theo đó là duỗi tay đi mở nắp nổi.

Ai ngờ nắp nồi sứ không cách nhiệt, nhiệt độ cao làm cho giẻ đặt trên nắp nồi nóng hổi. Hàn Cẩm Thư không hề chút phòng bị nào, đầu ngón tay vừa chạm phải liền bị bỏng. Cô kêu lên sợ hãi: “Á!”

Sự đau đớn từ nơi bị bỏng chạy trái tim dần lan ra nhiều nơi, đi lên đến tận trên màng não.

Hàn Cẩm Thư đau đến hít sâu một hơi, phản xạ có điều kiện lùi lại hai bước.

Đúng lúc này, một trận tiếng bước chân vang lên, rất nhanh khoảng cách đã kéo hẹp lại. Sao đó giọng nói trầm thấp của Ngôn Độ từ sau lưng của Hàn Cẩm Thư truyền tới, anh hỏi cô: "Sao vậy?"

Ngữ khí của anh nghe có chút gấp gáp, tốc độ nói lộ rõ vẻ sốt ruột không được bình tĩnh lạnh nhạt như thường ngày.

Ngôn Độ đi đến trước mặt Hàn Cẩm Thư, anh nâng mắt rồi nắm lấy cổ tay mảnh mai của cô dơ lên trước mặt mình, trông thấy hai đầu ngón tay trắng nón đã đỏ đậm một mảng, thậm chí đã đổi sang màu trắng.

Rất rõ ràng là bị phỏng. Hơn nữa, căn cứ vào tình huống hiện giờ của đầu ngón tay, có lẽ mấy chốc nữa sẽ nổi mụn nước

Ngôn Độ nhíu mày, mắt nhìn tay nhỏ nóng đến đỏ đậm của cô gái nhỏ, lại nhìn đến nắp nồi bên cảnh nồi canh đang sôi ùng ục mới kịp phản ứng.

Cô gái quẫn bách lại xấu hổ, còn đang lúng túng giải thích với anh:

"Lúc về em có ngửi thấy mùi thơm nên mới mở nắp nồi, muốn xem trong nồi có gì. Em không biết sẽ bị bỏng..."

Không đợi Hàn Cẩm Thư nói hết lời, Ngôn Độ đã dắt cô sải bước đi vào trong nhà vệ sinh.

"Trong nồi là canh bồ câu hầm táo đỏ." Anh dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói, "Mấy ngày nay cả sáng cả tối em đều mệt nhọc cả, cần phải bồi bổ khí huyết nuôi dưỡng cơ thể.”

"... Hàn Cẩm Thư nghe thấy câu " Ban ngày ban đêm đều mệt mỏi" lập tức cứng người, đỏ mặt im lặng gật đầu “ò”.

Ngôn Độ nói xong, mở khóa vòi nước lại nắm hai ngón tay nóng đỏ của cô hứng dưới vòi nước. Động tác của anh nhẹ nhàng mà dịu dàng, cẩn thận từng li từng tí.

Hơi lạnh của dòng nước cọ rửa qua làn da, cảm giác bỏng rát được làm dịu trong nháy mắt.

Hàn Cẩm Thư đỡ hơn đôi chút rồi mới nhẹ nghiêng mắt, lặng lẽ dò xét ánh mắt Ngôn Độ. Anh cụp mí mắt, môi mỏng khẽ mím môi, sắc mặt nhàn nhạt, ánh mắt cũng không có đến một gợn sóng mà chỉ nhìn chăm chú lên dòng nước đang chảy, cả người nhìn qua vô cùng trầm tĩnh.

Từ khi thích người đàn ông này, Hàn Cẩm Thư thường xuyên nhìn anh.

Dần dà, cô liền phát hiện ra trên thân bạo quân có rất nhiều nơi khác với người bình thường. ---Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Tỉ như, thần sắc của Ngôn Độ lãnh đạm, cũng không có nghĩa là trong tim anh cũng bình thản như vậy. Ngược lại, khi anh vui và tức giận sẽ không mang vẻ mặt gì cả, càng nói rõ thì tâm tình của anh càng bất ổn.

Thấy vẻ mặt này của anh, Hàn Cẩm Thư không khỏi có chút lo lắng nghĩ thầm: Tâm tình của anh không tốt, chẳng lẽ là bởi vì cảm thấy cô tay chân vụng về, vậy mà lại trực tiếp dùng tay đi mở nắp nồi?

Nghĩ đến đây, Hàn Cẩm Thư chu chu mỏ, có chút đau lòng lại có chút tủi thân.

Cô không nhịn được thấp giọng hỏi anh: “.... Chồng ơi anh tức giận à?"

Ngôn Độ: "Ừm."

Hàn Cẩm Thư: “..."

Nghe vậy, cô lập tức cảm thấy trong lòng giống như có một tảng đá to rơi xuống, càng thêm tủi thân: "Em thừa nhận, dùng tay chạm vào nắp nồi là do em không cẩn thận. Em thiếu đi một vài kinh nghiệm sống nhất định nhưng không phải do em cố ý đâu, anh......"

Ngôn Độ thấp giọng nói: "Anh là giận bản thân mình."

Hàn Cẩm Thư:?

Hàn Cẩm Thư sửng sốt, trên trán lập tức dâng lên một dấu chấm hỏi cực lớn.

Ánh mắt của Ngôn Độ rơi trên gương mặt nhỏ đang tràn ngập nghi hoặc của cô, cặp mắt đen nhanh vừa thâm túy vựa tự trách. Anh thấp giọng dịu dàng nói: "Em và anh sống cùng nhau, nhưng lại bởi vì một chi tiết nhỏ này mà bị thương. Là do anh không chăm sóc tốt cho em."

Hàn Cẩm Thư: “..."

Ngôn Độ cúi đầu hôn lên gương mặt của cô, nói nhẹ bên tai cô:

"Thật xin lỗi vợ, là lỗi của anh."

Hàn Cẩm Thư vốn đang một bụng ấm ức, nghe thấy lý do thoái thác của vị đại lão này, cô sững người mất ba giây sau đó cảm thấy dở khóc dở cười.

Hàn Cẩm Thư mở to hai mắt nhìn anh, không thể tưởng tượng nói:

"Không phải, anh lại xin lỗi cái gì thế. Hơn nữa, em chỉ là không cẩn thận bị bỏng tay mà thôi, tính cái gì mà “tổn thương” chứ? Ngày trước em cắt móng tay cũng lỡ cắt đến da, còn nghiêm trọng hơn bị bỏng này nhiều.”

Ngôn Độ yên lặng nhìn cô với ánh mắt chuyên chú: “Nhưng anh cảm thấy nghiêm trọng lắm."

Hàn Cẩm Thư: "???"

Ngôn Độ lại nhìn về phía ngón tay cô thêm lần nữa, bình tĩnh nói:

"Em đẹp như vậy, cơ thể cũng yếu ớt còn da thì mềm mại non nớt. Chỉ cần nghĩ đến việc em bị thương là anh đã cảm thấy đau lòng."

Hàn Cẩm Thư: “..." ---Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Đột nhiên Hàn Cẩm Thư đỏ mặt. Ngay lúc đó, chỉ có thể nâng lên một cái tay khác vỗ vỗ lên vai của anh, rất nghiêm túc nói:

"Chồng à, em biết anh rất yêu em, hơn nữa còn là rất yêu rất yêu, vô cùng yêu, đặc biệt yêu em. Nhưng mà, anh không cần phải PUA bản thân như vậy đâu."

Ngôn Độ không nói gì thêm. Thần sắc anh ngưng lại không biết đang suy nghĩ điều gì.

Bật nước xong khoảng hai mươi phút, Ngôn Độ đóng vòi nước lại sau đó đi đến hộp y tế gia dụng lấy ra một hộp thuốc mỡ chườm lạnh. Anh nắm tay Hàn Cẩm Thư đi ra phòng khách.

Anh cẩn thận bôi thuốc mỡ lên trên vết thương trên đầu ngón tay của cô, ánh mắt khẽ nhìn qua túi nilon trong suốt trên bàn hỏi:

“Em mua đồ?”

" Ừm." Hàn Cẩm Thư mặt ửng hồng, có chút thẹn thùng, cô nhừng lại một chút rồi mới nhỏ giọng nói tiếp:

"Em mua giấy thử thai và đồ dinh dưỡng cho việc chuẩn bị mang thai, em tính ngày mai sẽ bắt đầu uống."

Lời nói của cô vừa dứt, động tác trên tay Ngôn Độ hơi trì trệ, vẻ mặt dần ngưng trọng lại mấy phần.

Lần này, Hàn Cẩm Thư ngu ngốc đến mấy cũng nhận ra được sự khác lạ hôm này của người đàn ông. Hai hàng lông mày nhỏ nhắn của cô khẽ nhíu lại, tay trái nhẹ nhàng phủ lên bàn tay rộng lớn của anh nói:

"Chồng, hôm nay anh sao thế? Xảy ra chuyện gì à?”

Trong phòng khách lâm vào một trận yên tĩnh.

Giây lát, Ngôn Độ cất tuýp thuốc mỡ trên tay lại rồi nhìn về phía Hàn Cẩm Thư với đôi mắt sáng lấp lánh. Sau khi im lặng qua đi anh mới nói: "Vì để chăm sóc tốt em trong thai kỳ cũng như hậu sản, hôm nay anh có đặc biệt đi học tập kiến thức liên quan đến sinh đẻ."

Hàn Cẩm Thư trong lòng ấm áp, cô gật đầu: "Ừm, Sau đó thì sao?"

Ngôn Độ trầm giọng nói:

"Anh hiểu được rằng, sinh đẻ là một quá trình vô cùng đau khổ. Dù là đẻ thường hay phải phẫu thuật đi chăng nữa, đều sẽ tạo ra một tổn hại rất lớn cho cơ thể của em."

Hàn Cẩm Thư có chút không rõ: "Sinh con là rất đau thật. Sinh thường thì là đau trong lúc sinh, còn sinh mổ là sinh xong mới đau chỗ vết mổ. Nhưng tất cả những người phụ nữ ở đời đều sinh con như thế cả.”

"Thư Tình." Ngôn Độ nhìn thẳng vào hai mắt cô, dừng lại mấy giây mới tiếp tục nói:

"Chúng ta đừng sinh em bé nữa."

"Không muốn em bé ư?"

Hàn Cẩm Thư rất kinh ngạc:

"Tại sao chứ? Rõ ràng trước đó anh nói rất muốn có một đứa nhỏ của hai chúng ta mà."

Ngôn Độ đưa tay đem Hàn Cẩm Thư ôm vào trong ngực, anh nhắm mắt lại rồi đặt một nụ hôn thật sâu vào giữa trán của cô. Anh nói giọng khàn khàn:

"Anh rất mong chờ. Nhưng nếu như niềm mong chờ này sẽ tạo thành tổn thương trên cơ thể em thì anh sẽ không mong đợi nữa, không muốn nữa."

Hàn Cẩm Thư: “......"

Ngôn Độ ôm cô càng chặt hơn, tiếng nói kề sát bên tai vừa dịu dàng vừa trầm thấp như một cái lông vũ quệt qua giấc mơ:

"Anh không cho phép em bị thương, dù là ai cũng không được làm tổn thương đến em. Dù là nguyên nhân gì hay bằng hình thức nào đi chăng nữa cũng không được."

Hàn Cẩm Thư giật mình.

Cô lúng ta lúng túng nói: "Cả ngày hôm nay anh không vui vẻ chính là vì biết quá trình sinh nở của phụ nữ như thế nào, cảm thấy sẽ làm em bị tổn hại à? Vì để em không phải chịu đau đớn, anh thậm chí còn quyết định mãi mãi không muốn em có đứa nhỏ?"

Ngôn Độ nói: "Đúng."

Cả căn phòng lâm vào im lặng.

Sau một hồi lâu, Hàn Cẩm Thư đột nhiên phốc một tiếng bật cười. Cười xong, cô lại có chút muốn khóc. Ngón tay cô nắm lấy cằm anh lắc qua lại:

"Sao anh lại đáng yêu thế cơ chứ?" ---Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Ngôn Độ: "."

Hàn Cẩm Thư cong môi, xích lại gần anh rồi hung hăng hôn một cái lên đôi môi mỏng xinh đẹp của anh:

"Vì chuyện muốn sinh bảo bảo cho anh, em còn nhảy nhót vui mừng suốt mấy ngày, thậm chí chuẩn bị thêm rất nhiều việc khác nữa. Giờ anh đột nhiên nói không muốn nữa, vị tiên sinh này, anh đang rất không tôn trọng thành quả lao động của em đấy?"

Hai mắt Ngôn Độ sâu không thấy đáy, mấy giây ngắn ngủi mà bên trong đã xuất hiện không biết bao nhiêu cảm xúc.

Kinh ngạc, hoang mang, ngơ ngác. Cuối cùng là sáng rực cả một bầu trời, anh nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt hừng hực sắc bén như chim ưng.

Hàn Cẩm Thư nhẹ nói:

"Nỗi đau đớn lúc sinh con, đối với em mà nói cũng chỉ là ngọt ngào và vui mừng thôi."

Hàn Cẩm Thư còn nói:

"Bởi vì anh yêu em nên mới không muốn em phải chịu đau đớn. Cũng giống vậy, vì em yêu anh nên em mới can tâm tình nguyện vì anh chịu đau. Ngôn Độ, anh có hiểu ý em nói không?"

Ánh mắt Ngôn Độ tối trầm, lại nhu hòa giống ánh trăng bên ngoài cửa sổ. Anh đặt một nụ hôn thật sâu lên môi cô, nói giọng khàn khàn:

" Cám ơn em, Thư Tình."

*

Đầu ngón tay bị phỏng đang thoa thuốc mỡ, không thể dính nước cũng không được đụng vào vết thương. Hàn Cẩm Thư khổ cực phát hiện, có rất nhiều chuyện cô không thể độc lập hoàn thành được.

Ví dụ như tắm rửa.

Vốn dĩ vào lúc cô nói muốn đi tắm rửa ngay lập tức. Ngôn Độ đã chủ động đề xuất, tay phải của cô không tiện nên muốn giúp cô tắm.

Nhưng lại bị Hàn Cẩm Thư đang mặt đỏ đến mang tai cự tuyệt.

Nhưng sau khi vào phòng tắm, cô đưa hai ngón tay lên lề mà lề mề hơn nửa ngày, đến cả mũ tắm cũng không đội được. Bị hiện thực vô tình vả vào mặt, Hàn Cẩm Thư vừa bất đắc dĩ lại quẫn bách, cuối cùng chỉ có thể yên lặng gõ vang cửa kính phòng tắm.

Cốc Cốc.

Ngoài cửa có một bóng người cao lớn đang dựa một cách biếng nhác, anh đã sớm chuẩn bị xong tư thế đợi ở bên ngoài. Nghe thấy động tĩnh gõ cửa của Hàn Cẩm Thư, bóng người biết rõ còn cố hỏi:

“Có gì phân phó?”

Hàn Cẩm Thư đỏ mặt đến cơ hồ muốn nhỏ ra máu, ngập ngừng nói:

“.....Em hình như, thật sự không thể dùng một tay để tắm được. Chồng ơi anh vào đây giúp em đi."

Ngoài cửa vang lên một tiếng trầm trầm, xuất hiện tiếng cười nhẹ trong ý liệu.

Sau đó Ngôn Độ liền đặt tay lên cánh cửa, "Mở ra."

"Chờ đã!" Hàn Cẩm Thư cắn môi, túng quẫn nói:

"Trước tiên anh phải đảm bảo chỉ tắm rửa cho em một cách trong sáng, không được làm loạn đó."

Ngôn Độ uể oải: "Ừm, anh cam đoan."

Nghe thấy lời này, Hàn Cẩm Thư lúc này mới thoáng yên tâm mấy phần, chần chờ mở cửa ra. Ngôn Độ đứng trước cửa, hai tay ôm ngực dựa vào khung cửa đang buông thõng mi mắt, như có như không cười nhìn cô.

Hàn Cẩm Thư lúc đầu đã làm tốt công tác tư tưởng, nhưng vừa nhìn thấy anh lại đột nhiên cảm thấy hoảng loạn, phút chốc hối hận rồi.

Cô muốn đóng cửa, nhưng Ngôn Độ đã nhấc đôi chân dài lên, toàn bộ thân hình cao lớn không nói một lời cất bước đi vào.

Hàn Cẩm Thư: “......"

Cảm giác áp bách mãnh liệt đánh tới, toàn bộ không gian trong phòng tắm đều trở nên chật chội. Hàn Cẩm Thư bị dọa lùi lại hai bước, nghĩ lại có chút không đúng rồi. Vợ chồng giúp đỡ nhau tắm rửa mà thôi, cô cần gì cảm thấy hoảng chứ.

Cũng quá không có tiền đồ rồi!

Cũng giống như trong suy nghĩ, Hàn Cẩm Thư tự mình cổ vũ cho bản thân ở trong lòng, sau đó liền ra vẻ trấn định vẩy tóc, nói:

"Cái đó. Khụ, … Trước tiên anh giúp em cho tóc vào trong mũ đã."

Ngôn Độ nhìn một cái, thấy một cái mũ tắm chống nước trên bồn rửa mặt, phía trên in hình xanh xanh đỏ đỏ lít nha lít nhít, tất cả đều là hình con thỏ nhỏ đang ôm cà rốt.

Anh cầm lấy mũ tắm có con thỏ kia, vừa quay đầu lại đã thấy cô gái nhỏ đỏ bừng cả gương mặt, đang dùng ánh mắt cảnh giác nhìn anh, đứng cách anh ít nhất cũng ba bước.

Ngôn Độ tỉnh táo nói:

"Em đứng xa như vậy sao anh đội giúp em được."

“...... Ò" Hàn Cẩm Thư hít sâu rồi di chuyển mấy bước chân tiến lại gần anh. Sau đó, cô đứng vững trước mặt anh, quay lưng lại.

Mái tóc của cô vừa đen lại vừa dày bị bàn tay thon dài của anh nhẹ nhàng cuộn lại vàng vòng, sau đó quấn ở giữa năm ngón tay. Mái tóc đen của cô gái kết hợp với màu da trắng của người đàn ông, tạo ra một loại đối lập mạnh mẽ nhưng lại rất hài hòa.

Trong phòng tắm mở quạt nhiệt, bốn mươi độ làm tất cả không khí đều hấp ra hơi nóng.

Từng tấc da trên người của Hàn Cẩm Thư bị gió thổi đến nóng hổi, kiên trì đợi nửa ngày chẳng thấy người phía sau mãi không thực hiện động tác tiếp theo.

Cô có chút nghi hoặc, đang muốn quay đầu lại nhìn thấy Ngôn Độ cúi đầu, anh từ từ nhắm hai mắt, sóng mũi cao thẳng dần dần tiến  lại gần sợi tóc của cô, tựa hồ đang nhẹ ngửi mùi của nó.

Hành động này càng giống với một con đại khuyển rồi..

Hàn Cẩm Thư: “......Anh đang ngửi cái gì thế?"

Ngôn Độ nhàn nhạt nói:

"Mùi vị trên người em, rất thơm."

“......" Hàn Cẩm Thư bị sặc rồi, cô phải phổ cập khoa học cho anh:

"Đây là mùi vị phát ra từ dầu gội với tinh dầu dưỡng tóc."

" Không, chính là hương vị của em." Không có chút dấu hiệu báo trước nào, cánh tay phải của  Ngôn Độ vòng qua eo cô. Anh nhẹ kéo lại phía trước của mình một chút rồi mới ôm chặt cô.

Nhịp tim của Hàn Cẩm Thư đập rất nhanh, kiệt lực trấn định hỏi anh:

“......Mùi của em là mùi gì?" Vì sao chính cô cũng không biết.

Anh cúi đầu, sống mũi dán chặt trên phần gáy tuyết trắng tinh tế của cô. Anh cọ đi cọ lại mấy lần rồi mở miệng với giọng nói trầm trầm từ tính khàn khàn,

"Giống như một loại quả gì đó vào mùa hè, còn mang theo một chút mùi thơm của sữa, rất ngọt ngào. Anh rất thích mùi vị đó, mỗi lần ngửi được nó đều sẽ rất hưng phấn."

Cả khuôn mặt Hàn Cẩm Thư đã nóng đến mức sắp mất đi tri giác. Cô thử đẩy anh một chút, nhỏ giọng nói:

"Chúng ta vẫn nên làm chuyện chính trước đi."

Ngôn Độ: "Được."

Nói “được” xong anh nhanh chóng đè cô lên tường phòng tắm.

Hàn Cẩm Thư: “......?"

Ánh mắt Hàn Cẩm Thư đơ luôn:

"Anh, anh lại làm gì?"

Trong ánh mắt của Ngôn Độ đều là sóng ngầm mạnh mẽ, anh cúi đầu hôn môi của cô, khàn giọng nói: "Làm chính sự với em."

Hàn Cẩm Thư: “..........."

————