Ngô Mạn Giai nghĩ nghĩ, có chút không rõ: “Cảnh sát Hướng, hôm nay không phải ngày nghỉ của anh à."
Hướng Hoài Viễn nói:
"Đột nhiên có việc trở lại, lúc đi ngang qua cổng, nghe tiểu Trương nói cô đi qua bên đó tìm tôi."
Mặt Ngô Mạn Giai ửng đỏ, cúi đầu xuống thấp hơn lí nhí nói:
"Cũng chỉ là, muốn đưa đồ ăn…cho anh. Chỉ vậy thôi."
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Hướng Hoài Viễn giọng nói rất tùy ý: "Vậy đồ ăn đâu rồi."
Ngô Mạn Giai sửng sốt: "Hả?"
"Không phải nói muốn đưa ăn cho tôi à." Hướng Hoài Viễn nhìn cô ấy: "Đều bị cô ăn hết rồi?"
Ngô Mạn Giai vội vàng khoát tay: "Không có, không có. Giờ tôi đi cầm đến đưa cho anh." Nói xong, cô ấy nhanh chóng kéo cửa phòng chứa đồ qua, cẩn thận khóa kỹ xong mới thấp thỏm giương mắt nhìn về phía người đàn ông trước mặt. Cô ấy nhỏ giọng hỏi:
"Anh, anh có thể, ở đây chờ tôi một chút hay không?"
Hướng Hoài Viễn nói: " Có thể."
"Tôi sẽ về nhanh thôi." Khóe miệng Ngô Mạn Giai không tự giác cong lên. Cô ấy nhìn về phía Hướng Hoài Viễn ngại ngùng cười cười, lập tức quay người chạy về phía bếp sau phòng nghỉ.
Hướng Hoài Viễn đứng tại chỗ chờ cô ấy.
Không bao lâu, bóng hình nho nhỏ gầy yếu có vẻ đang chạy vội trở về. Cô ấy dừng ở trước mặt anh ấy, miệng thở dốc, dùng cả hai tay đưa cho anh ấy một túi nilon trong suốt đựng đầy đồ ăn bên trong.
Hướng Hoài Viễn nhận lấy túi đồ ăn vặt kia, mắt nhìn trên vầng trán trắng nõn của cô ấy đã thấm mồ hôi mới nhàn nhạt nói: "Cô chạy vội như vậy làm cái gì."
Ngô Mạn Giai cắn cắn môi, lúng túng trả lời:
"Tôi sợ… Tôi khá chậm, sợ anh đợi không kịp nên rời đi."
Hướng Hoài Viễn dùng ánh mắt đánh giá cô ấy trong giây lát, sau đó nói:
"Hôm nay cô có về đường Bạch Ngọc Lan không?"
Ngô Mạn Giai hai tay nắm chặt góc áo quần lao động, không biết tại sao anh ấy lại hỏi như vậy, sững sờ mất nửa giây mới cẩn thận từng li từng tí gật đầu.
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
"Vậy nhanh đi thay quần áo đi." Hướng Hoài Viễn nói: "Nếu không tài xế là tôi đi mất rồi, sợ em không kịp quá giang đâu."
Kỳ nghỉ cho Lễ Quốc Khánh kết thúc, cuộc sống của Hàn Cẩm Thư lại trở về như trạng thái bình thường.
Ban ngày cần cù làm việc ở trung tâm thẩm mỹ, buổi tối tan việc về nhà chơi game xem phim. Muộn hơn chút nữa thì đại chiến trên giường với Ngôn Độ.
Chỉ tiếc, nhiều lần đại chiến, Hàn Cẩm Thư cũng không bao giờ thắng, tất cả đều là cô bị anh làm đến khóc lớn cầu xin tha thứ kết thúc.
"Không tiếp nữa, không tiếp nữa đâu…"
Tối thứ sáu, Hàn Cẩm Thư tiếp tục thua đến thảm hại. Cô mệt mỏi gần chết, hai mắt đẫm lệ mông lung, cả người trần trụi mệt mỏi khoát tay với Ngôn Độ trên người, miệng nói:
"Tiếp tục nữa là phế đó."
Ngôn Độ xoay người, ôm Hàn Cẩm Thư thả vào trong chăn. Con nhóc này giống như con cá vừa được trở lại với nước, uốn éo chuồn thẳng tiến vào trong chăn bông, lăn hai ba vòng cuốn bản thân vào trong chăn đến kín kẽ, trốn sang góc khác trên chiếc giường lớn.
Cách anh xa xa.
Ngôn Độ duỗi ra một cái cánh tay, anh ôm chặt lấy cô và cả chăn vào trong ngực mình. Ngôn Độ căn một cái lên gương mặt tròn của cô hỏi:
"Em tránh ra xa anh vậy làm cái gì."
Ngôn Độ vừa thỏa mãn xong nên âm thành vẫn còn hơi khàn khàn, là loại giọng gợi cảm từ tính chết người. Hàn Cẩm Thư chỉ mới vậy nghe cũng đã xấu hổ tới mức mặt đỏ lan tới mang tai. Cô rất khó chịu kháng nghị:
"Em muốn đi ngủ, anh mà dám động vào người em nữa là em sẽ báo cảnh sát nói anh làm chuyện bất chính với em."
Ngôn Độ bị cô chọc cười, khẽ xì một tiếng nói:
“Anh phi lễ với vợ nhà mình thì cảnh sát nào dám quản."
"Xì." Hàn Cẩm Thư bất mãn nói thầm, ở trong ngực anh cựa quậy. Cô đột nhiên nổi lên ý xấu, há miệng bẹp cắn một cái lên trên xương quai xanh của anh.
Ngôn Độ nắm cằm của cô nâng lên, mắt sắc đen đến nguy hiểm, ngữ khí lại vô cùng tỉnh táo:
"Hàn Cẩm Thư."
"Hừ hừ?"
"Em muốn mai không xuống giường được đúng không."
Hàn Cẩm Thư: "...Em không muốn."
Ngôn Độ trầm giọng nói: "Không muốn thì có đừng câu dẫn anh."
"...Ai câu dẫn anh!" Hàn Cẩm Thư thiếu chút bị sặc chết, duỗi một cánh tay ra khỏi chăn sau đó véo má anh, phẫn nộ nói:
"Rõ ràng là bản thân anh ham muốn, thấy em làm chuyện gì cũng đều giống như đang câu dẫn anh.”
Ngôn Độ bắt được nắm đấm nhỏ hư hỏng đang nghịch ngợm của cô, đưa đến bên môi trừng phạt cắn một cái, lạnh nhạt nói:
"Giờ mới biết anh ham muốn em? Anh nghĩ em đã sớm biết rồi cơ chứ.”
Hàn Cẩm Thư: “…”
Hàn Cẩm Thư đỏ mặt sau đó lan đến cả mang tai, cô cầm lấy gối đi đập anh——Cái tên đáng ghét toàn nói mấy lời dâm đãng này, sống trên đời chỉ biết làm cô điên lên thôi, che ngạt chết luôn cho rồi!
Ngôn Độ chỉ dùng một cái tay liền có thể chế trụ hai cổ tay nhỏ bé này của cô, cô không tránh thoát chỉ có thể hé miệng đi cắn đôi môi mỏng còn vương ý cười nhàn nhạt của anh. Ngôn Độ cười nhẹ lên tiếng, nghiêng đầu không cho phép cô cắn.
Vừa cào vừa cấu đánh đấm yêu thương, náo loạn hết mấy phút. Ngôn Độ mới thu tay lại ôm chặt cô vào trong ngực, hôn lên khóe môi cô, nói:
"Được rồi, đi ngủ thôi. Ngày mai còn phải về nhà cũ một chuyến."
Hàn Cẩm Thư vốn nghĩ phải lao động chân tay một hồi lâu, nhưng làm trò như thế nên chân tay cũng đã rã rời.
Cô cũng không giãy dụa, ngáp một cái, tiến vào trong ngực Ngôn Độ điều chỉnh tư thế ngủ, nhắm mắt lại ôm lấy cổ của anh. Khuôn mặt thói quen cọ cọ vào anh:
"Sao đột nhiên lại muốn về nhà cũ?"
Ngôn Độ nói: "Ngôn Tinh mới từ New Zealand trở về."
"..."
Nghe thấy cái tên này, Hàn Cẩm Thư "bộp" một cái mở hai mắt ra. Cô nhìn về phía anh, ba giây đầu căn bản không kịp phản ứng, đến thứ tư giây mới hoàn toàn tỉnh ngộ:
"Ngôn Tinh? Chị ba của anh đó hả?"
Ngôn Độ: "Ừm."
Hàn Cẩm Thư cùng Ngôn Độ kết hôn hai năm, đối với chị gái cùng cha khác mẹ này của nhà chồng, Hàn Cẩm Thư gần như không có chút ấn tượng nào. Cô chỉ gặp qua Ngôn Tinh một đúng duy nhất một lần.
Lần đó là sau khi Hàn Cẩm Thư cùng Ngôn Độ kết hôn, Ngôn Độ lần đầu đưa theo cô về nhà cũ ở Nam Sơn tế tổ. Lúc ấy rất nhiều người, trừ Ngôn Tinh ra thì hai anh của Ngôn Độ là Ngôn Trạch và Ngôn Lãng cũng ở lại.
Bốn anh chị em nhà họ Ngôn đều xa cách lẫn nhau, thậm chí đến cả bên ngoài cũng lười giả vờ. Toàn bộ quá trình tế tổ không sai biệt lắm kéo dài đến hai giờ, Ngôn Độ một câu cũng không nói với bọn Ngôn Tinh.
Hàn Cẩm Thư tự nhiên càng không cơ hội cùng bọn họ giao lưu.
Cô chỉ mơ hồ nhớ lại, chị ba của Ngôn Độ dáng người cao gầy, ngũ quan cùng Ngôn Độ giống đến năm phần, chính là kiểu mỹ nhân vô cùng lạnh lùng xa cách.
Trong lúc suy tư, Hàn Cẩm Thư hỏi Ngôn Độ:
"Em biết quan hệ giữa anh và các anh trai rất kém, vậy với chị gái này thì sao?”
Ngôn Độ nói: "Cũng như thế."
Hàn Cẩm Thư:
"Quan hệ bình thường mà còn cố ý về nhà cũ để ăn cơm với chị ấy?"
Ngôn Độ im lặng vài giây đồng hồ, rất đạm mạc trả lời:
"Ngôn Tinh từ New Zealand trở về, bởi vì ngày mai là ngày giỗ của Ngôn Tòng Niên."
Hàn Cẩm Thư đương nhiên biết, người tên Ngôn Tòng Niên trong lời nói của Ngôn Độ là ai—— Là bố Ngôn Độ cùng Ngôn Tinh, chính là đương gia đời trước của nhà họ Ngôn với đủ loại tin tức đào hoa.
Khiến Hàn Cẩm Thư có chút không hiểu chính là, sao Ngôn Độ lại gọi thẳng tên người ba đã mất của mình.
Vậy thì xem ra, bạo quân đại lão không chỉ không thân cận với các chị em của mình, thậm chí đến cả ba ruột cũng không có tình cảm cho lắm.
Chân chính là một người cô độc trong nhà.
Nghĩ tới đây, Hàn Cẩm Thư đột nhiên cảm giác được Ngôn Độ có chút đáng thương. Cô nhịn không được nói:
"Ngôn Độ, anh cùng với người nhà của anh quan hệ đều không tốt, anh có hay không cảm thấy rất cô đơn?"
Từ nhỏ đến lớn cô đều sống trong sự yêu thương và nuông chiều, rất nhiều người lớn đều thương cô, cô thực sự rất khó tưởng tượng được loại cô độc này ra sao.
Ngôn Độ nói: "Khi còn bé thỉnh thoảng sẽ thấy nhưng giờ thì không."
Hàn Cẩm Thư gật đầu: "Đúng thế. Bởi vì trưởng thành sẽ làm anh trở nên trưởng thành và kiên cường hơn."
"Không đúng." Ngôn Độ khóe miệng khẽ cười, cúi đầu hôn môi của cô: "Là bởi vì anh có em."
Vào buổi sáng ngày thứ bảy, trời trong gió nhẹ, A Kiệt lái xe đưa Ngôn Độ cùng Hàn Cẩm Thư đi đến nhà cũ ở Nam Sơn.
Nhà cũ của nhà họ Ngôn tọa lạc ở sườn núi Nam Sơn, là một tòa đại trạch viện kiểu cũ chiếm diện tích rộng lớn, rường cột chạm trổ, cổ kính dường như hoàn toàn lưu giữ lại kiến trúc đặc sắc thời kỳ dân quốc.
Vừa xuống xe, một người đàn ông ăn mặc kiểu thời Tôn Trung Sơn tiến lên tiếp đón, cung cung kính kính nói:
"Tứ thiếu gia, tiểu thư Cẩm Thư. Hai người đã trở về rồi."
"Chào chú Kiều." Hàn Cẩm Thư một thân áo khoác đen nhánh trang nghiêm, nhìn chú Kiều chào hỏi với nụ cười sáng lạn: "Món chè ngũ hồng lần trước chú nấu ăn ngon lắm, cảm ơn chú."
Nụ cười trên mặt chú Kiều vẫn ung dung, nói: "Cô khách khí quá rồi."
Hàn Cẩm Thư hàn huyên với chú Kiều vài câu, đúng lúc này điện thoại di động của Ngôn Độ vang lên. Anh nhấn nghe điện thoại, người gọi đến là trợ lý Frans, nói bên bộ phận ở Châu Âu bên kia gặp một chút tình huống khẩn cấp, khả năng cần Ngôn Độ tổ chức hội nghị video online để xử lý.
Cúp điện thoại, Ngôn Độ nhéo nhéo khuôn mặt của Hàn Cẩm Thư, ôn nhu nói:
"Anh giờ phải đi xử lý chút chuyện làm ăn, em ngoan ngoãn nhé. Nơi này tương đối lớn, nếu như em muốn đi một vòng xem thử thì để chú Kiều đi cùng em, một mình đừng chạy lung tung dễ dàng lạc đường."
Hàn Cẩm Thư dắt lấy cánh tay của anh: "Anh phải xử lý trong khoảng thời gian bao lâu?"
"Không nói chính xác được." Ngôn Độ nói: "Anh sẽ cố gắng xử lý nhanh nhất có thể."
Hàn Cẩm Thư có chút không vui, rầu rĩ gật đầu: "Thôi được rồi vậy."
Ngôn Độ nhíu mày: "Nếu thật không muốn ở một mình thì cũng có thể cùng đi với anh."
"Thôi bỏ đi." Hàn Cẩm Thư lắc đầu từ chối: "Mấy thứ cơ mật mà các anh nói, em mới không có hứng thú nghe đâu."
Ngôn Độ xoay người hôn lên mi tâm của cô, sau đó xoay người trực tiếp đi lên thư phòng trên lầu.
Chú Kiều thấy Hàn Cẩm Thư vẫn đứng nguyên tại chỗ, thấy mặt cô buồn bực ngán ngẩm liền cười cười, nói:
"Tiểu thư Cẩm Thư, năm nay cây hoa phù dung với hoa hải đường trong vườn hoa nở đẹp lắm, cô có thể đi nhìn xem."
Hàn Cẩm Thư đang lo không có chuyện làm, nghe vậy lúc này trả lời: "Vâng ạ."
Bạo quân đại lão quả nhiên không có chém gió. Nhà họ Ngôn xác thực rất lớn, Hàn Cẩm Thư đi theo phía sau chú Kiều một hồi lâu mới bắt đầu đi vào vườn hoa thông qua con đường lát đá nho nhỏ.
Lề đường mọc đầy rẫy cỏ xanh, đủ loại tím tía.
Hàn Cẩm Thư đang vui vẻ thưởng hoa, nhưng đột nhiên khóe mắt nhìn thấy một bóng người ở không xa đang nghỉ ngơi. Cô sửng sốt, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn chăm chú, mới phát hiện là một cô gái tóc dài xinh đẹp.
Đối phương môi hồng răng trắng, mặt mày tinh xảo, mặc thêm một bộ váy len màu đen ôm dáng, thái độ nhàn hạ ngồi trên giường quý phi. Cô buông mi mắt đang đọc tạp chí trong tay. Bên cạnh bàn trong nhỏ bên cạnh tay còn để một cốc nước cam và một đĩa bánh trà điểm tâm.
Hàn Cẩm Thư nhíu mày lại, cảm thấy người đẹp kia nhìn rất quen mắt, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra cô ấy là ai.
Lúc này, giọng nói của chú Kiều đúng bên cạnh vang lên, cười nói:
"Aiya tiểu thư, quên nói cho cô biết, tam tiểu thư cũng ở trong vườn hoa.”
Chị chồng dù sao thì vẫn là chị chồng. Mình là đứa em dâu, nếu gặp được lại trực tiếp quay đầu bỏ đi, về tình về lý thì không hay lắm.
Hàn Cẩm Thư suy nghĩ, cuối cùng vẫn cười nhẹ nhàng tiến lên chào hỏi cô ấy, cô nói:
"Chị ba."
Phía bên này.
Nghe thấy giọng nói thanh túy dễ nghe của nữ sinh, Ngôn Tinh ngẩng đầu, ánh mắt chậm chạp di chuyển khỏi quyển tạp chí trong tay liền trông thấy một gương mặt tươi tắn xinh đẹp, trang điểm nhẹ nhưng vẫn rất hút mắt.
Ngôn Tinh nhớ lại.
Ngôn Tinh khép lại tạp chí trong tay, quá lâu không gặp nên cô tựa hồ có chút không xác định, thăm dò hỏi: "...Em dâu, Hàn Cẩm Thư?"
Hàn Cẩm Thư tiếp tục mỉm cười: "Là em."
"Chào em." Ngôn Tinh là một cô gái cành vàng lá ngọc được nuôi dưỡng trưởng thành trong một gia tộc danh vọng, khí chất trên người đương nhiên mấy phú nhị đại bình thường không thể bì kịp. Khóe môi cô cong lên, đến cả cả nụ cười cũng toát ra vẻ ưu nhã không nói thành lời,
"Ngồi đi."
Hàn Cẩm Thư xoay người ngồi xuống.
Người hầu bên cạnh sớm đã đọc thuộc làu làu những thứ Cẩm Thư thích nên lập tức đưa lên một tách cà phê sữa không đường.
Ngôn Tinh chú ý tới đồ uống của cô, nói: "Em thích uống cà phê đen?"
"Lúc bình thường giải phẫu nhiều." Hàn Cẩm Thư trả lời: "Uống cà phê đen có thể giúp đầu óc tỉnh táo hơn."
Ngôn Tinh nhẹ cười vài tiếng, lắc đầu trêu ghẹo:
"Ngôn Độ thích ăn sô cô la đen, em lại thích uống cà phê đen. Hai người thật đúng là một đôi trời sinh, đều có thể chấp nhận được mấy đồ vật có vị đắng như này. Chị lại không được, chua ngọt đắng cay, chị đều thích hết ba vị chua, cay và ngọt. Duy nhất chỉ có vị đắng là ghét, thậm chí là ghét cay ghét đắng vị này.”
"Đắng không ưa nổi" từ này lại phát ra từ trong lời nói của tam tiểu thư nhà họ Ngôn, không hiểu sao trở nên có chút buồn cười. Cảm giác câu nệ của Hàn Cẩm Thư cứ vậy bỏ xuống mấy phần, phát hiện ra chị gái lạnh lùng này cũng không khó gần giống như trong tưởng tượng của cô.
Cùng Ngôn Độ so sánh, Ngôn Tinh thực sự đáng yêu đáng hơn nhiều.
Hàn Cẩm Thư thả lỏng tinh thần, không hề nghĩ ngợi liền thốt ra, nói:
"Em chỉ quen uống cái này mà thôi. Chị cũng đừng so sánh em với Ngôn Độ, em không biến thái như anh ấy đâu."
Tiếng nói vừa dứt, xung quanh xuất hiện một trận yên tĩnh lạ thường.
Hàn Cẩm Thư: "."
?
Cô mới vừa nói cái gì? Trời ạ sao có thể nói ra lời trong lòng như vậy rồi?
Ngôn Tinh ngồi đối diện cũng bị lời em dâu này làm kinh hãi đứng hình. Thật lâu, cô ấy mới thấp giọng nói:
“...Em mới vừa nói em trai chị là biến thái?"
Giọt mồ hôi to như hạt đậu trên thái dương của Hàn Cẩm Thư rơi xuống. Cô chỉ có thể ha ha hai tiếng, nửa ngày thốt không ra một chữ: "Em…"
Ai ngờ, chị Ba lại biểu lộ ra vẻ tri kỷ nói: "Thì ra em cũng cảm thấy Ngôn Độ biến thái?"
Hàn Cẩm Thư: "..."
Hàn Cẩm Thư không hiểu ra sao: "Cũng?"
Ngôn Tinh thổi phù một tiếng, che miệng cười phun ra ngoài:
"Mặc dù rất nhiều người đều cảm thấy như vậy. Nhưng ở nhà họ Ngôn, em là người đầu tiên dám trắng trợn nói xấu Ngôn Độ. Ha ha ha, hay thật đấy."
Hàn Cẩm Thư thấy cô cười, cũng chỉ có thể khô cằn cười cùng:
"Thế hả. A, ha ha."
Hai cô gái cứ như vậy nói nhăng nói cuội, câu được câu không tán gẫu.
Không bao lâu, Ngôn Tinh cúi đầu uống một ngụm nước chanh nóng của mình, giống như là nhớ tới cái gì, đột nhiên mở miệng, hỏi: "Đúng rồi, Cẩm Thư, bệnh Ngôn Độ hiện tại thế nào?"
Hàn Cẩm Thư: "..."
Chậm rãi gõ ra một dấu hỏi chấm:?