Phong Cảnh Thần không hiểu quá nhiều về những chuyện liên quan đến y học, hắn tỏ ra khó chịu nhìn về phía bác sĩ…
“Nói với tôi chuyện này làm gì! Bây giờ các người phải nghĩ cách cứu cô ấy đi chứ!”
Bác sĩ tỏ ra ngập ngừng nhìn về phía Phong Cảnh Thần, bọn họ thở dài ra quyết định nói rõ tình hình hiện tại cho Phong Cảnh Thần biết…
“Vì nạn nhân đã bị nhiễm trùng máu nên chúng tôi bắt buộc phải thay máu, nhưng đáng tiếc là hiện tại bệnh viện không đủ máu để có thể tiếp một lượng lớn máu như thế này cho bệnh nhân, chúng tôi bắt buộc phải gọi các nguồn dự trữ từ bệnh viện khác, nhưng tôi nghĩ thời gian sẽ không kịp để có thể duy trì sự sống của bệnh nhân…”
Lúc bác sĩ vừa nói dứt lời thì toàn bộ người nhà Mạc gia cũng đến nơi. Sau khi sự việc kết thúc thì Mạc Du Uyển đã nhanh chóng gọi điện cho cha mẹ của mình để báo lại tình hình của Mạc Ái Ly, sau đó bọn họ cùng nhau đi đến bệnh viện…
Mạc Hà nhanh chóng tiến lại chỗ bác sĩ, khuôn mặt của ông đỏ bừng thấm đầy mồ hôi như đã vội vàng chạy đến đây…
“Tôi và bệnh nhân có cùng nhóm máu, bác sĩ hãy lấy máu của tôi để cứu con gái tôi…”
Chuyện trùng hợp như thế này thực ra chỉ là tình cờ lúc Mạc Ái Ly bị tông xe dẫn đến chấn thương cũng là Mạc Hà đã hiến máu để cứu sống cô, lúc đó ông mới phát hiện ra chuyện hai người có cùng nhóm máu với nhau và dĩ nhiên nếu như ông có cùng nhóm máu với Mạc Ái Ly thì Mạc Du Uyển cũng có cùng nhóm máu với cô, nên bọn họ nhanh chóng theo bác sĩ đi làm thủ tục và bắt đầu hiến máu cho Mạc Ái Ly để cô có thể là làm phẫu thuật ngay tức…
Nguồn máu của bệnh viện kết hợp với nguồn máu vừa được hiến cũng vừa đủ cho Mạc Ái Ly có thể thay máu nhằm duy trì sự sống, nhưng cô bắt buộc phải ở lại bệnh viện để theo dõi trong một thời gian khá dài, vì đến hiện tại cô vẫn chưa có dấu hiệu của việc tỉnh lại.
Việc sử dụng thuốc độc để làm máu của bệnh nhân bị nhiễm trùng trong một khoảng thời gian ngắn là một việc vô cùng nguy hiểm và thiếu đạo đức, chuyện này chỉ có những người hiểu sâu về những vấn đề liên quan đến y khoa mới có thể ra tay một cách chuẩn xác như vậy…
Rõ ràng Thiên Hàn Đình làm như vậy chính là vì muốn kéo Mạc Ái Ly cùng chết với anh ta, đây là chuyện mà Mạc Ái Ly và Phong Cảnh Thần chưa bao giờ ngờ tới, bọn họ không bao giờ nghĩ Thiên Hàn Đình lại có cái gan dám hành động một cách ngu xuẩn như vậy…
Ban đầu với tội danh của Thiên Hàn Đình và Âu Dương Tư thì bọn họ không thể bị kết án tử hình vì hành vi của bọn họ chỉ được cho là bắt cóc và gây thương tích cho nạn nhân chứ không hề có ý định giết nạn nhân, nhưng sau khi vụ nhiễm trùng máu của Mạc Ái Ly bị đưa ra trước tòa thì Thiên Hàn Đình đã phải nhận mức án cao nhất là tử hình, còn Âu Dương Tư thì phải nhận mức án chung thân vì tội danh bắt cóc phải làm hại người khác, điều đáng nói là mức án này được tuyên bố cũng có sự can thiệp của Mạc gia và Phong Cảnh Thần…
Cùng lúc đó Mạc gia đã dùng quyền lực của mình để ép buộc Âu Dương Tư phải ly hôn với Mạc Du Uyển, đồng thời mang con gái của mình bình an trở về Mạc gia mà không có bất kỳ tổn hại nghiêm trọng nào. Sự việc lần đó khiến cho mọi người bị chấn động một phen và việc làm ăn của Âu Dương gia trở nên xuống dốc trầm trọng, đến mức họ phải tuyên bố phá sản và biến mất khỏi giới kinh doanh không để lại dấu vết…
Vấn đề duy nhất chính là đã bốn tháng kể từ ngày đó Mạc Ái Ly vẫn chưa hề tỉnh lại, cô chỉ nằm im bất động trên giường mà không có dấu hiệu của việc tỉnh dậy và giao tiếp với mọi người. Ban đầu bác sĩ dự đoán Mạc Ái Ly sẽ bị hôn mê sâu trong vòng hai ngày kể từ ngày thay máu, chậm nhất là một tuần, nhưng bọn họ không ngờ rằng cô lại hôn mê trong suốt bốn tháng liên tục, bây giờ chuyện cô có thể tỉnh lại hay không còn dựa vào phép màu…
Việc thay máu theo phương thức đó diễn ra vô cùng thành công, nhưng mà họ không hiểu tại sao mà Mạc Ái Ly không thể tỉnh dậy. Hiện tại cô đã nằm quá lâu nên khi tỉnh dậy chắc chắn cô sẽ phải tập vô số tài vật lý trị liệu để có thể đi lại như người bình thường…
Mạc Ái Ly cứ thế nằm trên giường, cô không biết hiện tại bản thân đang mơ hay là đang trải qua những chuyện này, cô chỉ biết có những sự việc kì lạ đang liên tiếp diễn ra với mình, kể cả hình ảnh của cha mẹ ruột, kể cả việc cô đang cố gắng cởi trói cho Phong Cảnh Thần và việc cô đã bị xe tông trước khi mất đi trí nhớ. Đột nhiên Mạc Ái Ly nhìn thấy ánh sáng đang loé lên, sau đó cô mới chậm rãi mở mắt ra, đối diện với cô là trần nhà sáng bóng và khung cảnh vô cùng xa lạ…
Mạc Ái Ly không thể cử động được tay và chân của mình, cô cứ thế mở mắt mà nhìn chằm chằm vào trần nhà cho đến khi có người phát hiện ra cô đã thức giấc…
Lúc này bác sĩ mới tiến đến bao vây lấy Mạc Ái Ly, bọn họ nhanh chóng tiến hành hàng loạt các bài kiểm tra khác nhau trên cơ thể của cô, sau đó mới đưa ra một số kết luận cho Phong Cảnh Thần…
“Hiện tại bệnh nhân đã tỉnh, chúng tôi nghĩ vẫn nên để bệnh nhân ở bệnh viện để theo dõi thêm một thời gian, tạm thời thì cô ấy không thể đi lại như người bình thường vì cô ấy đã nằm quá lâu trên giường bệnh. Tôi đề xuất người nhà vẫn nên cho cô ấy tập một số bài vật lý trị liệu cho đến khi cô ấy có thể đi lại được…”
Phong Cảnh Thần gật đầu, hắn nhanh chóng tiến đến gần Mạc Ái Ly, sau đó nắm lấy tay cô, giọng nói của hắn ngập tràn sự vui mừng…
“Đã bốn tháng rồi, anh đợi em suốt bốn tháng, cuối cùng em cũng tỉnh lại…”
Mạc Ái Ly không nghĩ cô có thể nằm trên giường bệnh lâu như vậy, rõ ràng đó chỉ là một giấc mơ thoáng qua trong trí nhớ của cô, rõ ràng cô chỉ mới trải qua một số chuyện khi cô còn nhỏ, vậy mà bây giờ tỉnh lại cô đã nằm ở đây được bốn tháng…
Hiện tại thì Mạc Ái Ly không thể nói chuyện được, hoặc có thể do bản thân cô đang rất mệt nên không muốn nói, cô chỉ nhẹ nhàng nhắm mắt sau đó chìm vào không gian yên tĩnh…
Trong vòng nửa năm sau đó, Mạc Ái Ly phải kiên trì và cố gắng rất nhiều để tập những bài tập vật lý trị liệu nhằm giúp cô có thể đi đứng như người bình thường, thậm chí sức khỏe của cô cũng được cải thiện lên không ít trong suốt quá trình đó. Đặc biệt Phong Cảnh Thần luôn luôn đồng hành bên cạnh cô, hắn chưa từng để cho Mạc Ái Ly phải cảm thấy cô đơn bao giờ…
“Nếu em cần gì thì cứ nói với anh, anh nhất định sẽ mang đến cho em…”
Mạc Ái Ly gần như đã khỏe mạnh trở lại, cô cũng biết tất cả những chuyện sau khi cô nằm viện, kể cả chuyện Mạc gia đã hiến máu để cứu cô…
Sau khi xuất viện, Mạc Ái Ly đã nhanh chóng trở về nhà để gặp con trai của mình, lâu lắm rồi cô mới được gặp lại thằng bé, mới một năm không gặp mà con cô đã lớn như thế này, thậm chí thằng bé con biết bập bẹ gọi mẹ…
Mạc Ái Ly bế Phong Cảnh Minh trên tay, cô dịu dàng hôn lên má của thằng bé, sau đó mỉm cười hỏi con của mình…
“Con có nhớ mẹ không?”
Phong Cảnh Minh nhìn thấy nụ cười trên môi của Mạc Ái Ly, cậu bé đưa tay chạm lên mặt cô, không biết cậu bé biết có hiểu cô đang nói gì không nhưng cậu bé lại trực tiếp hôn lên môi cô một, cái sau đó nở nụ cười rạng rỡ…
Mạc Ái Ly cảm động suýt khóc, cô không ngờ được rằng con trai của mình có thể tình cảm như vậy, chắc chắn Phong Cảnh Thần và mọi người trong nhà đã thay cô chăm sóc và nuôi dạy thằng bé rất tốt…