Trong thời gian Mạc Ái Ly ở nhà hồi phục sức khỏe và chăm sóc đứa bé thì Phong Cảnh Thần vẫn đi làm như bình thường, trong thâm tâm của hắn cũng cảm thấy yên tâm đôi chút khi được ngắm nhìn khung cảnh hạnh phúc của gia đình mình, của người mà hắn yêu nhất trên đời và đứa con của cả hai…
Vì từ trước đến nay Phong Cảnh Thần chỉ yêu một mình Mạc Ái Ly nên hắn không biết thể hiện tình yêu với đứa bé như thế nào. Mỗi lần hắn đến gần đứa bé thì nó đều khóc lóc một cách dữ dội đến mức hắn phải trả lại cho Mạc Ái Ly thì đứa bé mới chịu nín khóc, thậm chí còn cười cười với cô mấy cái…
Từ lúc đứa bé được sinh ra thì Phong Cảnh Thần lại cảm thấy như hắn sắp ra rìa. Thay vì buổi tối Mạc Ái Ly sẽ dành chút thời gian ít tỏi để nấu ăn cho hắn thì bây giờ cô chỉ toàn tâm toàn ý chăm sóc con của, thậm chí cô cũng không hề nhớ đến việc đợi hắn về nhà mà cô đã ôm con đi ngủ trước, cô cũng không phần lại bất kỳ đồ ăn gì cho hắn…
Phong Cảnh Thần càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân nên hắn tranh thủ thằng nhóc con kia đang ngủ say thì hắn đã nhảy bổ vào Mạc Ái Ly mà đẩy cô xuống giường, sau đó hôn hôn lên cổ cô khiến Mạc Ái Ly có chút buồn cười…
“Anh làm cái gì vậy? Con còn đang ngủ kìa…”
Phong Cảnh Thần bày ra bộ mặt bất mãn, hắn cất giọng nói có chút tủi thân, bây giờ hắn chỉ muốn nhận được sự quan tâm độc nhất của cô…
“Sao em chỉ quan tâm đến con vậy, em không còn yêu anh nữa à? Hay em chán anh rồi?”
Mạc Ái Ly không nghĩ Phong Cảnh Thần lại hay giận dỗi như thế, cô đưa tay xoa đầu hắn, sau đó hôn nhẹ lên môi hắn như đang muốn trấn an người đàn ông to xác mang theo tính cách trẻ con kia…
“Em vẫn yêu anh mà, chỉ là con còn bé nên em phải chăm sóc con, sau này em sẽ bù cho anh được không?”
Lúc này Phong Cảnh Thần mới ngoan ngoãn gật đầu mà đồng ý đi ngủ, nhưng hắn bắt buộc phải ôm Mạc Ái Ly vào lòng mới chịu…
Sau khi Mạc Ái Ly sinh con chưa được bao lâu thì Mạc Du Uyển cũng sinh con, ngay lập tức cha mẹ của Âu Dương Tư đã mang đứa trẻ đi làm xét nghiệm và đúng thật đứa bé chính là con trai của anh ta, đồng thời là cháu đích tôn của Âu Dương gia. Lúc này bọn họ mới công nhận Mạc Du Uyển là con dâu của mình và công khai với giới báo chí…
Mặc dù Âu Dương Tư đã có vợ con nhưng hắn lại thường xuyên bị cánh nhà báo phát hiện được hắn hay đến các quán bar để gặp những cô gái trẻ trung và thường xuyên cùng họ vào khách sạn, thậm chí hắn cũng không chút kiêng dè gì Mạc gia và Mạc Du Uyển.
Kỳ thực thì trong thâm tâm của Âu Dương Tư, anh ta vẫn yêu Mạc Ái Ly nhất, nhưng không phải anh ta chỉ yêu một mình cô. Nói đúng hơn thì trong tất cả các cô gái mà anh ta từng qua lại thì anh ta để tâm đến Mạc Ái Ly nhiều nhất, thậm chí còn có chút không cam lòng khi cô lại kết hôn với người khác…
Âu Dương Tư không phục vì anh ta ở bên Mạc Ái Ly lâu như vậy nhưng cô lại không đồng ý phát sinh quan hệ với anh ta. Vậy mà bọn họ chia tay chưa được bao lâu thì cô lại qua đêm với người đàn ông khác và mang thai con của kẻ đó. Suy cho cùng thì Âu Dương Tư chỉ là khao khát một người phụ nữ mà anh ta chưa bao giờ chiếm lấy được…
Lúc Mạc Ái Ly chuẩn bị đi ngủ thì cô nhận được một tin nhắn của người lạ đang nhảy lên trong điện thoại của Phong Cảnh Thần, cô cũng có chút tò mò mà cầm lên xem thử…
Vì điện thoại của Phong Cảnh Thần đặt mật khẩu là sinh nhật của Mạc Ái Ly nên cô có thể tự do cầm lên xem bất cứ lúc nào, vì theo như lời hắn nói thì hắn chỉ dùng điện thoại để làm việc và không tham gia bất kỳ một trang mạng xã hội hay trò chơi nào tránh gây sao nhãng…
Mạc Ái Ly tưởng rằng cấp dưới gửi hồ sơ cho Phong Cảnh Thần nên cô mở ra để xem, tiện thể nhắc nhở hắn. Nào ngờ đâu nội dung bên trong khiến cô có chút hoảng hồn, bàn tay bỗng chốc trở nên run rẩy cứ liên tục vuốt xuống để đọc từng dòng chữ đen in hằn trước mắt của mình…
Đúng lúc Phong Cảnh Thần vừa tắm xong, hắn bước ra thì nhìn thấy Mạc Ái Ly đang chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, thậm chí cô còn run rẩy không nói nên lời khiến Phong Cảnh Thần nghi hoặc, hắn nhanh chóng tiến lại phía Mạc Ái Ly, sau đó chạm nhẹ lên vai cô…
“Có chuyện gì vậy? Sao em lại đứng ở đây?”
Mạc Ái Ly đưa điện thoại lên trước mặt Phong Cảnh Thần, giọng nói của cô trở nên run rẩy và ngập ngừng lạ thường, ngay cả nước mắt không kìm được mà rơi xuống…
“Chuyện này là sao? Anh giải thích đi! Tại sao có người nói rằng em không phải là con ruột của cha mẹ, thậm chí cha mẹ hiện tại của em lại giết chết cha mẹ ruột của em và nuôi nấng em như con gái trong suốt 20 năm trời…? Anh nói gì đi chứ…?”
Phong Cảnh Thần cầm lấy điện thoại từ tay Mạc Ái Ly, lúc này hắn mới nhận biết được cái người vừa gửi thông tin này đến là ai, thậm chí trong suốt nửa năm qua Thiên Hàn Đình vẫn không có ý định buông tha cho hắn…
Phong Cảnh Thần nghĩ Mạc Ái Ly đã biết rồi nên hắn cung không có ý định giấu cô thêm nữa, lúc này hắn mới thừa nhận sự thật năm đó với cô…
“Đúng như những gì trong này viết, em không phải con gái ruột của Mạc Hà, năm đó cha mẹ em là xã hội đen, bọn họ vì tranh chấp quyền lực nên đã lợi dụng mối quan hệ giữa em và anh mà bắt cóc anh, thậm chí còn cho người đánh đập anh đến mức chỉ còn nửa cái mạng. Cha mẹ của em ép cha mẹ của anh giao lại lô hàng đó và đồng ý quy phục dưới trướng bọn họ thì bọn họ sẽ thả anh ra, nhưng cha không đồng ý. Ông liền sai Mạc Hà cũng là thuộc hạ thân tín của ông lúc bấy giờ đến tận nơi để giải cứu anh, nhưng vì cha của em cố tình ra tay trước nên Mạc Hà đã vô ý giết cha của em ngay lúc ông ta nảy sinh ý định giết anh…”
“Vào thời điểm đó, em đã chứng kiến tất cả, thậm chí em còn không chấp nhận được sự thật tàn khốc là cha của mình đã bị giết, nên em đã vội bỏ chạy khỏi hiện trường, thời điểm đó em chỉ mới năm tuổi, anh biết em đã sợ hãi đến nhường nào, anh biết tất cả nhưng anh lại không thể làm được gì để giúp đỡ cho em, thậm chí anh còn là người gián tiếp gây ra nỗi đau khổ cho em sau này…”
“Khi em chạy ra khỏi ngôi nhà đó, em đã vô tình bị xe tông trúng, dẫn đến việc chấn thương rất nặng, cuối cùng em được đưa vào bệnh viện và sau đó bác sĩ đã thông báo rằng em sẽ hoàn toàn mất đi ký ức do chấn thương ở não rất nặng, nên Mạc Hà đã quyết định chuộc lỗi bằng cách nhận em làm con nuôi và sẽ nuôi dạy em trở thành một đứa trẻ tốt, ông ta đã dùng cả đời của mình để bù đắp nỗi đau mất mát gia đình cho em, vậy nên anh xin em, xin em đừng hận cha của em…”