Mạc Ái Ly dành cả buổi tối để nghiên cứu các tài liệu vêd tâm lý học và các hội chứng thường gặp khi hai người không quen biết nhưng lại có mối quan hệ mật thiết với nhau.
Sau khi nghiên cứu được một lúc thì Mạc Ái Ly lờ mờ có thể kết luận rằng cô và Phong Cảnh Thần đã quen biết nhau từ trước, thậm chí cô đã làm ra chuyện gì đó khiến cho hắn bị ám ảnh cô, nhưng cả hai đều biết rằng bọn họ chưa từng gặp nhau trước đây...
Có thể Phong Cảnh Thần đang giấu giếm điều gì đấy, dù sao nhìn mặt cái tên đó không đáng tin một chút nào cả.
Nếu bây giờ cô được tiếp cận Phong Cảnh Thần gần hơn một chút, có thể cô sẽ khám phá ra được điều gì đó về mối quan hệ của cả hai...
Mạc Ái Ly không muốn suy nghĩ thêm làm gì cho nhức đầu, cô phải đi ngủ sớm để ngày mai còn đi làm.
Dù sao công việc cũng ngày càng nhiều hơn khiến cô phải suy nghĩ thấu đáo khi quyết định mọi chuyện...
Sáng sớm hôm sau là một ngày nắng đẹp trời, ánh nắng chiếu xuống khắp nơi, làm cho mọi thứ trở nên tươi sáng và rực rỡ.
Mạc Ái Ly nheo mắt tỉnh giấc, không ngờ tối hôm qua cô lại có một giấc ngủ ngon như vậy...
Mạc Ái Ly thay đồ rồi xuống dưới lầu để ăn sáng cùng cha mẹ, sau khi ăn uống xong xuôi thì cô mới lái xe đến nơi làm việc...
Mạc Ái Ly vừa đậu xe xong, cô đã thấy Kỷ Minh Thành bất ngờ xuất hiện trước mặt cô, ánh mắt của cậu ta lộ ra một tia kiên định rõ ràng, cô cứ tưởng cậu ta đến đây để tìm mình trả thù việc kia nên trong lòng có chút lo sợ muốn hét lên.
Sau cùng Kỷ Minh Thành lại quỳ xuống trước mặt cô nói lời xin lỗi...
"Tôi xin lỗi vì đã gây phiền phức cho bác sĩ, hy vọng cô có thể tha thứ cho tôi..."
Mạc Ái Ly không ngờ Phong Cảnh Thần nói được làm được, cô cũng không chấp gì Kỷ Minh Thành liền đưa tay đỡ cậu ta đứng dậy...
"Thôi được rồi, cậu đứng dậy đi..."
Kỷ Minh Thành sợ Phong Cảnh Thần sẽ phật ý nên mới nghe lời hắn đến đây để xin lỗi Mạc Ái Ly.
Dù sao cô cũng chơi lại cậu ta một vố rồi nên xem như cả hai huề nhau...
Kỷ Minh Thành đang định nói gì đó, bất chợt cậu ta cảm thấy có người đang chạy về phía bọn họ nên cậu ta vô thức đứng chắn trước mặt Mạc Ái Ly, sau đó đưa tay lên chống đỡ một lực mạnh đang lao tới...
"Mẹ kiếp, điên rồi à?"
Một người đàn ông cầm dao chém một nhát lên tay Kỷ Minh Thành, sau đó muốn chém thêm vài nhát liền bị Kỷ Minh Thành chặn lại, cậu ta dùng chân đá phăng con dao sang một bên khiến đối phương sững người.
Sau đó là một tiếng khóc lớn vang lên trong không gian yên tĩnh...
"A...mẹ ơi, mẹ ơi...! Bọn họ bắt nạt con, bọn họ đánh con!!"
Kỷ Minh Thành nhăn mày, đối phương rõ ràng là một tên đàn ông khỏe mạnh, lí nào lại phát ra thanh âm như đứa trẻ con tám tuổi được cơ chứ.
Không những thế mẹ cậu ta còn vội vàng chạy lại dỗ dành, khuôn mặt già nua của bà nhăn lại khi thấy bàn tay con trai mình đỏ ửng lên...!
"Trời ơi, chuyện gì vậy con? Ai đánh con vậy? Để mẹ đánh cậu ta nhé!"
Mạc Ái Ly nhìn tay của Kỷ Minh Thành đang chảy máu, cô liền vào xe lấy ra một miếng vải chuyên dùng để băng bó vết thương đưa cho cậu ta...
"Cậu băng bó vết thương trước đi, lát nữa vào bệnh viện tôi sẽ băng bó kĩ lại gíup cậu.
Còn bây giờ để tôi xem hai người này rốt cuộc muốn làm cái gì..."
Mạc Ái Ly tiến đến gần người phụ nữ nhưng bị Kỷ Minh Thành kéo lại, cậu ta sợ rằng bọn họ sẽ mang theo hung khí nên muốn tra khảo một phen...
"Này, rốt cuộc hai người là ai? Tại sao bà lại phải dỗ dành một tên đàn ông to xác như thế này hả? Cậu ta vừa chém tôi một nhát đấy!"
Người đàn ông vội vàng trốn sau lưng mẹ, dùng ánh mắt sợ sệt nhìn về phía Mạc Ái Ly, sau đó lại nở nụ cười quái dị kéo kéo tay áo của mẹ mình lên tiếng...
"Đẹp...đẹp quá...! Vợ...vợ con, con muốn cô ấy làm vợ con!!"
Người mẹ vội vàng xoa đầu con trai, lúc này bà mới từ tốn giải thích...
"Thật sự xin lỗi cô cậu, tôi sẽ bồi thường tất cả những sai lầm mà con trai tôi đã gây ra cho hai vị.
Xin hai vị thông cảm, con trai tôi gặp tai nạn nên không được bình thường, tôi cũng không kiểm soát được hành động của nó..."
Mạc Ái Ly cảm thấy tim cô đập mạnh, cô hít một hơi thật sâu liền lên tiếng đáp lại người phụ nữ...
"Hôm nay dì đưa con trai đến đây để khám đúng không ạ? Vậy tại sao trên tay con dì lại mang dao thế?"
Người phụ nữ đáng thương bất ngờ rơi nước mắt, bà nhìn đứa con trai đáng thương của mình một cái sau đó bắt đầu kể lể...
"Tôi nói thật là tôi chỉ muốn đưa nó đến đây tìm bác sĩ tâm lý, tôi thật sự không biết tại sao thằng bé lại mang theo dao rồi làm người khác bị thương nữa.
Xin cô cậu thông cảm cho, làm ơn đừng báo cảnh sát bắt con tôi vào tù...!"