- “Anh đau khổ khụy chân xuống đất nhìn chiếc xe dần dần đi xa rồi biến mất. Anh biết lỗi của anh không thể nào tha thứ được, anh mắc sai lầm quá lớn. Cho dù anh có cầu xin cô cũng vô dụng. Cô giờ đây rất chán ghét anh, kinh tởm anh vì anh đã từng chạm vào những người phụ nữ khác. Bây giờ anh phải làm sao mới có được sự tha thứ của cô cho dù cô đánh anh mắng anh anh cũng cam lòng mà. Bất chợt mây đen ù ù kéo đến từng giọt từng giọt mưa rơi xuống, anh vẫn không mà cứ quỳ nguyên chỗ đó mặc kệ cho những người xung quanh đi qua nhìn anh, vết thương trên tay anh ngày càng sưng lên bởi những giọt mưa ấy anh không thấy đau cũng chẳng có cảm giác gì cả mà anh đau là đau ở trong tim, anh không quan tâm cứ để những giọt mưa đó ngày càng lớn rơi xối xả vào người anh, những giọt nước lăn trên má anh xuống không biết đó là nước mắt hay nước mưa nữa. Từ bên trong Thế Duy chạy ra vì lo lắng cho anh, khi ra ngoài nhìn thấy anh quỳ im lặng nơi đó mà không chịu đứng dậy. Thế Duy đi đến kêu anh đứng dậy
- “Quân, cậu mau đứng dậy đi!!“. “Cậu cứ quỳ như vậy sẽ bị bệnh đó!!“.
- “Không!!“. “Cậu cứ mặc kệ ta đi!! Ta không sao đâu!!“. Anh hất tay Thế Duy ra, lạnh lùng nói
- “Quân, đủ rồi cậu làm vậy có ích gì chứ!!“. “Cậu nghĩ cậu để cho bản thân chịu khổ thì Lưu Thiên Ngọc cô ấy sẽ quay lại sao??“. “Cậu đừng hành hạ mình như vậy nữa có được không??“. Thế Duy tức giận nắm lấy áo anh la lên
- “Đủ rồi đừng nói nữa!!“. Ta muốn đi uống rượu, cậu đừng làm phiền ta nữa. Anh đẩy Thế Duy.
- “Nói xong anh quay lưng vào trong quán bar tiếp tục uống rượu..... Anh muốn uống cho say để quên những nỗi đau đó.... Anh uống rồi cứ uống, chai này đến chai khác“..... ''Trong cơn say anh chỉ biết gọi tên cô mà thôi...... Thế Duy nhìn thấy anh như vậy là bạn anh cũng thấy xót lắm, nhưng cho dù có khuyên can anh thế nào cũng không nghe đành phải ngồi ở đó cùng anh uống rượu thôi.. Anh cảm thấy càng uống thì càng đau càng thêm nhớ cô, nhớ đến những lời nói lạnh lùng của cô. Chính lúc anh đã say không còn lí trí nữa, anh không để ý đã ném bể chai rượu trúng một người đàn ông. Người đàn ông đó tức giận quay lưng lại quát ầm lên
- “Khốn kiếp!! “. ''Ai đã ném chai rượu này vào người tao??''.
- “Không một ai dám lên tiếng vì nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của ông ta và cũng biết thủ phạm vừa ném chai rượu là anh. Mọi ánh mắt đều nhìn về phía của anh. Theo ánh mắt của bọn họ, ông ta nhìn thấy anh với vẻ chật vật trong tay vẫn cầm chai rượu uống mà không hề biết ông ta đang rất tức giận.... Ông ta bước tới nắm lấy cổ áo kéo anh đứng dậy và lớn tiếng hỏi
- “Nói!''. ''Có phải mày là người ném chai rượu vào người tao không??“.
- “Hahha!!“. “Phải thì sao?? Không phải thì sao hả??. Anh cười lớn tiếng nói.
- “Mày....... Có biết tao là ai không hả??“. Ông ta cố áp chế cơn tức giận gần như gầm lên nói
- “Mày là ai tao không quan tâm. Tránh ra đừng cản trở tao uống rượu“. Nói xong anh hất tay của ông ta ra tiếp tục ngồi uống rượu. Lời nói của anh đã chọc giận đến ông ta. Ông ta căm hận nhìn anh, tiến tới lôi anh dậy giơ tay muốn đánh vào mặt anh nhưng chính lúc ấy Thế Duy đã ngăn cản lại cười nhìn ông ta nói
- “Thật xin lỗi ông đây!!“. “Bạn của tôi uống say quá nên không biết bản thân mình làm gì mong ông đừng chấp nhất với cậu ấy“.
- “Được!!“. “Muốn tao tha cho nó vậy thì bảo nó qùy xuống ngay tại đây xin lỗi tao ngay lập tức''. Ông ta cười đểu nhìn Thế Duy nói
- “Cái gì?? Ông nghĩ mình là ai hả??''. Đừng tưởng chúng tôi xuống nưóc mà làm tới đấy!!“. Thế Duy tức giận hét lên
- “Vậy đừng mong tao sẽ bỏ qua cho nó “. Nói xong ông ta xoay người qua đánh vào người một đấm. Do không phòng thủ anh đã bị trúng cú đấm của ông ta và ngã nhào ra đất. Khóe môi anh chảy máu. Thế Duy nhìn thấy anh bị ông ta đánh liền bước tới kéo ông ta xoay lại và cho ông ta một cú đấm khiến cho ông ta chới với ngã xuống, đám đàn em của ông ta nhìn thấy đại ca mình bị thương thì xông tới gào thét lên
- “Tụi mày sao dám đánh đại ca bọn tao hả??''. “Mấy đứa tụi bây còn đứng đó làm gì còn không xông vào cho bọn nó một trận đi“. Thế là một đám người xông lên đánh anh và Thế Duy. Phía anh chỉ có hai người còn bên kia hơn một trăm người... Và rồi một trận quyết liệt xảy ra trong quán bar và làm cho những người đến đó chơi hoảng sợ chạy hết ra ngoài mà không dám ngăn cản......
( Tụi này đúng là một lũ ngốc mà, gây sự ai với ai không gây lại đi gây sự với anh lại càng không biết đây là chỗ của anh nữa chứ..... Ngu quá..... Lại không đúng lúc nữa chứ.. –-_-–).
Chương này vẫn còn cho nên mai mình sẽ viết tiếp nhé!! Cũng mong các bạn thông cảm cho mình vì dạo này đăng tryện không được thưòng xuyên như trước vì dạo này mình bận quá nên không đăng truyện được “Cúi đầu xin lỗi “...