- “Thấy cô bỏ đi, anh không can tâm liền chạy theo gọi tên cô”
- “Ngọc nhi“. Em đợi anh vơí!!“. Đừng bỏ đi như vậy!!“. Cô không quan tâm anh đang chạy theo đằng sau mà muốn đi về chỗ của mình lấy túi xách và kêu Vy đi về nhà, đúng lúc đó anh bắt kịp cô nắm lấy tay cô và kéo cô vào lòng của mình ôm chặt cô lên tiếng nói
- '' Ngọc nhi“. Xin em đừng đi có được không??“. Anh ôm chặt cô sợ cô sẽ biến mất vậy.
- “Anh... Cái đồ điên này.....Mau buông tôi ra ngay lập tức!!” Đừng đụng vào người tôi!!“. Cô lạnh lùng lên tiếng giãy dụa đẩy anh ra
-” Không!!“. Anh không buông đâu!!“. “Anh không muốn mất em!!“. Anh giọng chua xót nói vì thế càng ôm chặt cô hơn
- “Anh... Buông ra!!“. Cô nói càng muốn lấy tay anh ra khỏi người của mình, cô cố gắng
- “Anh yêu em!!“.”Anh yêu em!!“.”Rất yêu em!!” “Em có thấy không?? Anh nói là anh yêu em!!“. “Anh yêu em“. Nói xong chưa kịp để cô phản ứng thì đôi môi khô cứng của anh chạm xuống đôi môi mềm mại của cô. Cô đứng hình trước hành động của anh nhưng nó lại khiến cô nhớ đến hình ảnh ngày hôm đó anh đã cùng tình nhân của anh mây mưa với nhau, cô cảm thấy rất kinh tởm liền hung hăng cắn vào môi anh muốn đẩy anh ra. Đột nhiên bị cô cắn anh cảm thấy đau thì buông cô ra. Thấy anh buông ra cô tức giận lườm anh rồi đưa tay hung hăng trà xát đôi môi mình nhự vừa chạm phải vật bẩn vậy. Anh nhìn hành động đó của cô mà đau lòng, ánh mắt mất mát nhìn cô đưa tay muốn ngăn hành động của cô lại
- “Ngọc nhi“. “Em đừng làm như vậy!!“. “Sẽ làm em bị thương đấy!!“. Nhưng tay anh chưa chạm đến thì đã bị cô hất ra và “Chát “... Cô.giơ tay lên đánh anh căm hận nói
- “Tránh ra!“... “Anh.... Đừng chạm vào tôi.... Cũng đừng đưa cái miệng dơ bẩn của anh chạm vào tôi khi trước đây anh đã chạm vào những tình nhân của anh....Tôi cảm thấy thật ghê tởm....”
- “Ngọc nhi.... Anh....“. Anh muốn nói gì đó thì đúng lúc ấy Vy và Thế Duy vừa vặn đi tới. Thế Duy thấy trên mặt anh có in dấu tay thì đến hỏi
- “Quân” có chuyện gì vậy??
- “Không có gì đâu!!“. “Cậu đừng lo!!''. Anh nhìn cô thấy cô đang khó chịu nên tỏ vẻ không có chuyện gì
- “Ngọc“. Cậu sao thế?? “Sao môi cậu lai chảy máu vậy??''. Vy nhìn thấy môi cô chảy máu thì hỏi
- “Không có gì“. “Chúng ta về đi''. “Tớ thấy chán rồi!!“. “Cậu kêu Eric đến đón chúng ta đi“. Cô liếc anh rồi xoay qua nói với Vy
- “Ừ“. “Đi thôi“. Không cần cô nói Vy cũng biết chuyện gì xảy ra, chỉ cần nhìn ánh mắt cô là biết. Rồi cô kéo Vy đi lại chỗ ngồi lấy túi xách và áo khoác rời đi. Mặc kệ anh đang đứng nhìn đằng sau cô. Thấy cô rời đi anh không can tâm liền chạy theo cô, ra tới trước cửa quán bar thì thấy cô đang chuẩn bị bước lên xe anh liền kêu tên cô
- “Ngọc nhi“. “Em đừng đi mà!!“.
- “Tuy cô nghe thấy tiếng của anh nhưng lại không muốn xoay người lại liền lên xe.đóng cửa lại nhưng lúc cô đóng cửa thì bị tay anh chặn lại ở cửa.. “Sầm một cái''.... “Tay anh bị kẹt ở giữa, rất đau.... Nhưng anh lại mím chặt môi tỏ vẻ không có gì... ''Cô giật mình khi thấy tay anh bị kẹt, cô mở cửa ra anh vội đưa tay về, nhìn cô nói”
- “Anh không sao đâu, em đừng có.... Anh cố gắng nở nụ cười nhưng chưa nói xong thì cô chen ngang
- “Hừ“. “Ai lo cho anh chứ!!“. “Anh tự tin quá đấy!!''. Cô hừ lạnh nói rồi đóng cửa lại sau đó ra hiệu cho Eric rời đi. Còn anh khi nghe thấy cô nói như vậy thì anh đứng hình không dám tin nhìn chiếc xe đã rời đi, anh suy sụp qùy xuống đất, cười khổ nhìn cái tay bị đau nay đã sưng lên. Anh lại nghĩ đến trước đây cô ôn nhu, tốt với anh như vậy, cho dù anh xảy ra chuyện gì cô đều lo lắng nhưng giờ đây cô coi thường anh cũng vì anh mà trở lạnh lùng vô tình như thế.......