- ''Anh làm sao vậy?? Anh bị bệnh hả??”
- “Phụt.....” “Hahaha“. Nhìn bọn họ tôi cảm thấy buồn cười quá. Lãng Thần không để ý đến hình tượng của mình mà cười to
- “Hả???“. Trán cô hiện 3 vạch đen, mặt đơ ra nhìn anh
- “Hahaha“. Cô không cảm thấy họ rất hợp nhau sao?? Lãng Thần vừa cười vừa nhìn cô nói
- “Nè anh kia!!“. “Anh cảm thấy tôi hợp với tên ẽo lả này chỗ nào hả??“. Vy tức giận la lên
- “Tên kia!!“. “Cậu bị ấm đầu hả??“. “Cậu thấy tôi hợp với bà chằn lửa này chỗ nào hả??“. Lâm Phong cũng không chịu thua la lên
- “Hihi!!“. “Vậy mà không hợp à!!”. Lãng Thần cười cười nói
- “Đương nhiên!!“. Tôi/ Ta không bao giờ thích tên ẽo lả/ bà chằn lửa này đâu. Vy và Lâm Phong cùng lên tiếng
- “Wow!!“. “Không ngờ 2 người hợp nhau gớm!!. Đồng thang nữa cơ đấy!!“.Lãng Thần không để ý họ đang tức giận mà tiếp tục trêc chọc họ
- Grừừ!!” Anh/ Cô đừng có nói theo tôi“.
- “Đã nói là đừng nói theo tôi mà.
- “Anh/ Cô mới đừng nói theo tôi đấy.:D3
“Hừ!” một cái liếc nhau rồi quay đầu đi không thèm để ý nhau. Nhìn 2 người này cô và Lãng Thần nhìn nhau lắc đầu rồi cười. Đột nhiên “két” một cái làm cho 4 người đang đứng đó giật mình, quay đầu lại thì thấy anh mở cửa bước xuống xe.
“Khi anh chạy xe đến nơi thấy cô đang cười nói chuyện với tên lần đó đi với cô, anh cảm thấy ghen tị muốn chết, từ lúc cô trở về gặp mặt nhau biết bao lần, anh chưa từng thấy cô nở nụ cười với anh, toàn là nhìn anh với vẻ chán ghét mà thôi. Tại sao chứ???. Ruốc cuộc phải làm như thế nào cô mới tha thứ cho anh??“. Không, anh không cho phép bất kì ai cướp cô khỏi anh.
“Anh xuống xe rồi đi đến chỗ bọn họ, lạnh lùng nhìn Lãng Thần rồi quay sang nhìn cô nói
- 'Ngọc nhi“. Ánh mắt anh thâm tình nhìn cô. Nụ cười trên môi cô tắt ngẩm khi nghe thấy tiếng của anh. Cô lạnh nhạt nhìn anh một cái rồi xoay qua nói với Lãng Thần
- “Chúng ta vào trong thôi!“. Nói xong cô kéo tay Lãng Thần rời đi. Cảnh cô nắm tay Lãng Thần làm anh cảm thấy chướng mắt, anh nghiến răng nghiến lợi tiến lên kéo tay cô ra khỏi tay của Lãng Thần, điều đó khiến cho cô mất đà rơi vào người anh. Cô cảm thấy khó chịu liền đẩy anh ra, nhưng anh vẫn nắm tay cô, cô tức giận quát lên
- “Anh đang làm cái gì vậy hả??“. Mau buông tôi ra ngay
- “Ngọc nhi“. Anh có chuyện muốn nói với em, em có thể cho anh 1 chút thời gan để nói chuyên không??''. Anh nhỏ giọng nói
- “Tôi không có thời gian nghe anh nói nhảm đâu. Anh nghe rõ chưa. Nếu anh muôn nói thì đợi phiên tòa bắt đầu đi.Cô liếc anh rồi hất tay anh ra không thèm nhìn anh liền xoay người đi vào.
- “Ngọc nhi.....” Anh còn muốn nói nhưng Vy lại chen vào
- “Đủ rồi Trần Thiên Quân!!“. Anh không nghe Ngọc nói là không muốn nói chuyện với anh à. Tôi cảnh cáo anh đừng có làm phiền cậu ấy nữa. Đi thôi Ngọc chúng ta vào trong thôi, mặc kệ anh ta.
- “Anh không để ý tới Vy mà muốn tiếp tục muốn nói chuyên với cô thì Lâm Phong đi ra trước mặt anh nói “
- “Trần tổng giám đốc“. Yêu cầu anh đừng quấy rầy thân chủ của tôi nữa bằng không chúng tôi sẽ kiện anh tội quấy rối đấy.
- “Được rồi!“. Chúng ta vào trong thôi. Lúc này Lãng Thần mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí căng thẳng này.
- Ừ!“. Vào thôi. Cô cũng lên tiếng
- “Thế là 4 người họ đi vào trong để lại anh với ánh mắt đau khổ nhìn cô rời đi mà không hề quay lại nhìn anh một cái dù chỉ một chút. Nhưng anh nghĩ đến chuyện bên cạnh cô sẽ có người đàn ông khác thì anh không nhẫn nhịn được, anh không chấp nhận chuyện đó. Anh nhất định sẽ không cho cô ly hôn thành công. Nghĩ đến đây anh cũng đi vào trong.”
Trong phòng chờ, cô lên tiếng
- “Lúc nãy thật làm phiền các anh quá nếu như không có 2 anh chắc tôi sẽ bị anh ta quấy rầy mãi không thôi. Cô cười nhìn Lãng Thần và Lâm Phong.
- “Không có gì!“. Chúng ta là bạn mà, cô đừng khách sáo. Lãng Thần nhìn cô. Cô cũng mỉm cười nhìn anh. Nụ cười của cô làm cho Lãng Thần phải điêu đứng bởi đây là lần đầu cô nở nụ cười đẹp anh mà anh từng thấy. Lâm Phong đứng bên cạnh nhìn vẻ mặt của anh đủ biết là anh thích cô rồi. Anh sẽ bên cạnh ủng hộ người bạn này của mình.
- “Được rồi, phiên tòa sắp bắt rồi đấy, chúng ta chuẩn bị mọi thứ rồi ra thôi. Vy lên tiếng.
- “Ừ!“. Đúng vậy, chúng ta phải đi thôi. Cô nói
Phía bên anh thì
- “Luật sư Dương!“. Tôi không muốn vụ ly hôn giữa tôi và cô ấy thành công. Bởi tôi không muốn bất kì ai cướp cô ấy khỏi tôi. Chuyện ly hôn này chỉ có cô ấy muốn nhưng tôi không muốn, anh có thể giúp tôi chứ??. Anh lạnh lùng nhìn luật sư Dương lên tiếng
- “Vâng!“. Tôi biết rồi, Trần tổng giám đốc. Luật sư Dương người run run nhìn anh
- “Được rồi, chúng ta ra thôi, phiên toà sắp bắt đầu rồi. Anh vẫn lạnh lùng lên tiếng. Luật sư Dương “gật đầu” rồi bước theo anh. Lúc đi ra thì chạm mặt cô bởi 2 căn phòng nằm đối diện nhau. Anh thấy cô thì nở nụ cười, còn cô thì thấy anh cười thì cảm thấy rất giả tạo liền xoay người rời đi.
- “Phiên toà chính thức bắt đầu, mời tất cả mọi người vào vị trí. Lúc này ngài chánh án vừa bước ra, mọi người đứng ngay ngắn cuối chào rồi ngồi xuống. Hôm nay là vụ ly hôn giữa cô Mamorys tổng giám đốc Hoàng Quỳnh Ngọc và Trần tổng giám đốc Trần Thiên Quân.”
- Xin hỏi 2 người đã đồng ý thỏa thuận ly hôn rồi chứ??. Ngài chánh án hỏi cô và anh “
- “Tôi đồng ý ly hôn!!“. Cô lạnh nhạt trả lời
- “Tôi không đồng ý!!“. Anh nghe cô nói đồng ý liền la ầm lên
- “Anh không đồng ý là chuyện của anh, tôi không quan tâm, tôi chỉ muốn ly hôn thoát khỏi loại người đáng khinh như anh mà thôi. Cô liếc nhìn anh nói
- “Ngọc nhi à!“. “BEm đừng như vậy có được không??“. “Anh thực sự không muốn mất em“. “Ngọc nhi“. “Em thật sự không còn yêu anh sao??“. “Một chút tình cảm cũng không còn ư!“. Anh đau khổ nhìn cô nói cũng không quan tâm ở đây có nhiều người, anh chỉ muốn cô mà thôi
- “Yêu anh!“. “Ha!“. “Bây giờ anh hỏi tôi còn yêu anh hay không không phải quá muộn rồi à!“. “Trước đây tôi yêu anh còn anh thì sao?? Anh chỉ xem tôi như một bức bình phong thích thì đem ra ngắm không thích thì đem quẳng đi, còn tình cảm tôi dành cho anh anh không quan tâm mà vứt đi như một món đồ vậy“. “Vậy anh nghĩ giờ tôi còn yêu anh không?? Đối với loại người không biết trân trọng tình cảm người khác thì anh không đủ tư cách để yêu đâu. Anh nghe rõ chưa hả??“. Cô tức giận chỉ thẳng vào mặt anh mà nói rồi quay sang ngài chánh án nói
- “Xin ngài hãy đồng ý chuyện ly hôn giữa tôi và anh ta. Cô cuối đầu xuống nói
- “Không được, anh nhất quyết không đồng ý. Anh không chấp nhận được sự thật, không tin những lời cô vừa nói lúc nãy, anh giờ đây thật sự đau lắm, hối hận nữa nếu không tìm cách anh nhất định sẽ mất đi cô vĩnh viễn.
- “Đủ rồi đó! Trần Thiên Quân!“. “Bây giờ anh muốn gì hả??. “Sao lại không buông tha tôi hả??“. “Tôi đã nói không còn yêu anh nữa anh níu kéo cũng vô dụng. Anh làm ơn đi! Buông tha cho tôi!!“. Tôi và anh đường ai nấy đi, không liên quan đến nhau nữa!!“. Cô thật sự rất tức giận sao anh ta cứ bám riết không buông vậy.
- “Ngọc nhi“. Sao em có thể nói như vậy??. Em chán ghét anh lắm sao?? Chán đến nỗi không muốn có quan hệ gì với anh sao??. Anh đi đến trước mặt cô nhìn cô đau khổ nói. Bây giờ anh phải làm sao đây??. Anh sắp mất cô rồi
- “Anh...” Tốt nhất tránh xa tôi ra một chút. Cô không thèm để ý đến anh lại quay lên ngài chánh án đang ngồi trên cao cuối đầu nói
- “Xin ngài!!” Cho tôi được ly hôn. Tôi và anh ta sống không hợp nhau, nếu tiếp tục sống chỉ khiến cả hai mệt mỏi thêm thôi. Tôi muốn ly hôn thưa ngài chánh án.
- “Ngọc nhi“. “Đừng! Anh xin em đó! Đừng ly hôn có được không??“. Hai viền mắt anh đỏ nhìn cô cầu xin
- “Tránh ra!!” Đừng lại gần tôi!! Anh có biết bây giờ anh khiến tôi cảm thấy chướng mắt không??“. “Anh diễn cho ai xem vậy??. Cho tôi hay cho những người ở đây xem hả??“. “Tôi không muốn trở thành con nhỏ ngu ngốc của 5 năm trước đâu, anh nghe chưa??“. Cô lạnh nhạt nhìn anh nói.
- “Anh..... Anh.....“. Anh cứ ấp a ấp úng muốn nói nhưng lại không nói được
- “Anh.... Anh cái gì??“. Anh muốn nói thì nói thẳng ra!! Làm gì mà ấp a ấp úng, cái này đâu phải phong cách của anh đâu. Nếu tôi nhớ không lầm thì trước giờ anh luôn lãnh khốc cơ mà. Sao giờ lại cà lâm rồi hả?? Cô mỉa mai anh
- “Anh..yêu...em..“. Em nghe thấy không?? Anh đứng nơi đó, ngay quan tòa tỏ tình với cô
- “Anh nói gì??“. “Tôi nghe không rõ! Phiền anh nhắc lại lần nữa xem!“. Cô giả điếc không nghe
- “Anh nói là “Anh yêu em“. Anh nhìn cô thành thật nói. Ba chữ đó anh đã muốn nói ra nhưng vì anh lại nghĩ đến sĩ diện của người đàn ông nên không nói ra nhưng giờ không thể không nói
- “Hahaaa!!“. Anh bảo là anh yêu tôi à!“.” Tôi có nghe nhầm không vậy??“. Anh nghĩ tôi sẽ tin à!!“. “Vậy anh thử nói cho tôi biết xem, câu này anh đã nói với bao nhiêu người phụ nữ rồi hả??. Anh nghĩ tôi vẫn còn ngốc mà đi tin lời dối trá này của anh à!!“. “Hừ!“. Cô cười như không cười, hừ một cái rồi quay đi
- “Ngọc nhi“. Anh... Anh thật sự yêu em mà!! Tại sao em lại không tin anh chứ?? Anh gấp gáp nhìn cô nói, đi lên muốn nắm lấy tay cô nhưng ngay lúc đó Lãng Thần kéo cô về phía sau, Lãng Thần đi đến trước mặt nhìn anh nói
- “Trần tổng giám đốc!!“. Nếu Ngọc đã không thích thì anh đừng làm phiền cô ấy nữa.
- “Anh câm miệng cho tôi!!“. Chuyện của tôi va vào cô ấy không đến phiên anh xen vào. Anh lạnh lùng lên tiếng
- “Sao lại không??“. Tôi đã nói Ngọc cô ấy là bạn tôi, chuyện của cô ấy cũng là chuyện của tôi nên tôi có quyền xen vào. Lãng Thần không sợ anh vẫn lên tiếng
- “Mày... Khốn kiếp..... Nếu như không phải mày thì cô ấy sẽ không rời xa tao... Tất cả là do mày.....“. “Bốp“. Anh tức giận giơ tay đánh Lãng Thần khiến Lãng Thần té ngửa xuống đất “rầm” một tiếng
- “Cô đang đứng đó, nghe thấy tiếng liền quay lại thì thấy Làn Thần nằm dưới đất mà miệng của anh lại chảy máu, cô tính đi lại xem anh có sao không nhưng chưa kịp bước tới thì Lãng Thần đứng lên đánh trả anh một cái khiến anh cũng ngã xuống. “
- “Anh mới là đồ khốn.... Chính anh mới khiến cho cô ấy đau buồn. Anh cũng không chịu thua đứng dậy tiếp tục đánh nhau với Lãng Thần. Hai người cứ đánh qua đánh lại khiến cho phiên tòa ngày hôm nay trở thành mớ hỗn độn. Đột nhiên “rầm” một tiếng khiến cho 2 người đang đánh phải dừng lại “
- “Hai người kia thôi ngay!!“. “Đây là tòa án chứ không phải võ đài để cho các anh gây sự như vậy!!“. Nếu các anh không dừng lại, tôi sẽ tống các anh vào trại giam đấy“. Phiên toà ngày hôm nay chấm dứt, một tuần sau sẽ bắt đầu lại. Ngài chánh án đập bàn tức giận nhìn 2 người đàn ông ở phía dưới liền tuyên bố. Còn cô lúc nghe được chánh án tuyện bố kết thúc không nói gì liền đi về. “