Khi xe chạy gần tới nhà, Vy kêu cô dậy để vào nhà nghỉ ngơi. Cô “Ừ” rồi bước vào nhà lên lầu tắm rửa xong lên giường ngủ một chút.
Tại công ty Trần thị
“Cốc...Cốc....” Thưa tổng giám đốc, ngài có bưu phẩm ạ! Tiếng thư ký bên ngoài vang lên
- “Vào đi!. Anh ra lệnh
- “Vâng“. A Lực mở cửa đi vào. Trên bàn làm việc của anh lúc này đang chất đầy tài liệu, a Lực đi vào anh ngước lên nói
- “Cậu cứ để đó rồi ra ngoài đi. A Lực “gật đầu” rồi đi ra ngoài. Anh đi đến mở bao thư ra thì nhìn thấy đó là thư mời ra tòa để giải quyết vụ ly hôn. Anh rất tức giận nắm chặt nấm đấm lại.
- “Cô ấy thực sự muốn ra tòa sao?? Tại sao chứ?? Mọi chuyện trở nên như vậy đều do mình muốn sao?? Mình thật sự không muốn như vậy. Anh đau khổ rồi đưa hai tay che mặt ngã về phía sau ghế, rồi cánh cửa mở ra “Cạch...” Thế Duy bước vào trên tay cầm một thùng đồ nhỏ, thấy anh che mặt ngã ra ghế thì hỏi
- “Quân! Cậu làm sao vậy?? Có chuyện gì sao??“. Mấy Cái này là cái gì vậy?? Thế Duy thấy vài tờ giấy trên bàn thắc mắc hỏi
- “Cậu xem đi rồi biết. Anh mệt mỏi nói. Thế Duy “Ừ” rồi tiến lên xem là cái gì
- “Cái này!.... Là giấy triệu tập ra tòa mà, là của Thiên Ngọc gửi à!“.... Thế Duy thắc mắc hỏi
- “Ừ!“. Cô ấy quyết tâm ly hôn với tôi. Anh cười khổ
- “Vậy cậu tính làm gì??. Cậu đồng ý à!“. Thế Duy nói
- “Không! Tôi sẽ không đồng ý! Thế Duy cậu gọi điện cho thư ký của cô ấy, tôi muốn gặp cô ấy. Anh kiên quyết
- “Được! Cậu đợi một tý ta ra ngoài gọi điện. Thế Duy “gật đầu” rồi ra ngoài gọi điện thoại cho tiểu My thư ký của cô
Còn cô thì vẫn đang ở nhà chưa đến công ty nên khi Thế Duy gọi điện, tiểu Mỹ sẽ thông báo lại cho cô biết. Khi tiểu Mỹ gọi điện đến là lúc cô tỉnh dậy, cô bắt máy lên
- “Alo!“.” Có chuyện gì vậy tiểu Mỹ??“. Cô hỏi
- “Dạ. Chị ơi!” Bên Trần thị gọi đến nói muốn gặp chị. Tiểu Mỹ trả lời
- “Sao lại muốn gặp chị??“. “Có chuyện gì sao??“. Cô không hiểu hỏi
- “Dạ! Là Trần tổng giám đốc muốn gặp ạ!” Tiểu Mỹ giải thích
- “Là anh ta!. Sao anh ta lại muốn gặp chị?? Cô khó chịu khi đến tên của anh
- “Là liên quan đến buổi gặp mặt tại toà vào ngày mai đấy ạ!” Tiểu Mỹ nói
- “Thật là.... Được rồi, em trả lời chị sẽ gặp anh ta ở quán cafe gần công ty anh ta
- “Vâng, em biết rồi!!“. Tiểu Mỹ nghe xong liền cúp máy rồi gọi lại thông báo cho bên anh biết. Phía bên anh thì khi tiểu Mỹ gọi thông báo nói cô sẽ gặp anh trên mặt anh liền nở nụ cười, đây là lần đầu tiên mọi người trong công ty thấy anh cười đấy. Anh sắp xếp mọi thứ giao cho Thế Duy rồi rời công ty đến quán cafe gần công ty. Còn cô thì bảo Eric chở cô đến quán cafe đó
Anh ngồi đó đợi khoảng nữa tiếng thì cô đến, thấy cô đến anh đứng lên cười kêu tên cô
- “Ngọc nhi!!.Em đến rồi!”
- “Chào! Anh có chuyện gì nói nhanh đi. Tôi không có thời gian đâu. Cô khó chịu
- “Ngọc nhi!! Em chán ghét anh như vậy sao??“.” Ngay cả ngồi uống nước cùng anh cũng muốn rời nhanh đi như vậy!!” Giọng anh buồn buồn nói
- “Giữa tôi và anh không có chuyện để nói đâu, tôi đến đây vì chuyện ra tòa thôi chẳng có gì khác cả, mong là anh đừng có hiểu lầm. Cô lên tiếng nói
- “Ngọc nhi“. “Em đừng như vậy có được không??“. Anh chỉ muốn gặp em để nói chuyện thôi chứ không có gì hết!!” Anh cười khổ nói. Thật là...Không ngờ bây giờ mình lại trở thành như vậy.
- “Được thôi!!“. “Anh nói đi, có chuyện gì??“. Cô nhướn mày hỏi
- “Anh chỉ muốn là chúng ta đừng ly hôn, đừng ra tòa có được không?? Anh chỉ hi vọng là em hãy cho anh một cơ hội, cho chúng ta một lần nữa trở về bên nhau được không?? Rồi chúng ta sẽ hạnh phúc hơn xưa. Anh nói chỉ mong cô sẽ hiểu
- “Đủ rồi!!“. Tôi đã nói là tôi không còn yêu anh nữa, anh nghe mà không hiểu à!“. Cô tức giận lên tiếng.
- “Ngọc nhi“. Anh biết trước đây là anh sai, anh hối hận rồi, em hãy cho anh một lần nữa đi có được không?? Anh hứa sẽ không bao giờ làm em buồn, làm em đau khổ nữa có được không Ngọc nhi?? Anh nắm tay cô khẩn cầu nói, anh rất sợ, sợ cô sẽ phủ nhận sạch quan hệ của họ
- “Không bao giờ!!“. “Tôi sẽ không bao giờ trở về bên cạnh anh bởi tôi không muốn tim của mình bị thương lần nữa đâu!!” Một lần là quá đủ rồi. Nếu như anh kêu tôi đến để nghe anh nói nhảm thì tôi đi đây, tôi không có nhiều thời gian cho anh đây“. Còn nữa anh cầm lấy, chiếc nhẫn này trả lại cho anh coi như chúng ta chưa từng là vợ chồng, ngày mai gặp nhau tại tòa, vậy đi. Cô rút tay mình khỏi tay anh, nhìn anh nhàn nhạt trả lời. Cô đứng dậy muốn đi nhưng khi đi ngang qua người anh, anh nắm tay đứng lên ôm cô từ phía sau
- “Em đừng đi!!” Cầu xin em đừng rời xa anh có được không??“. Anh biết mọi chuyện là do anh cả. Nhưng chúng ta có thể trở lại như trước nếu em cho chúng ta cơ hội, gương vỡ có thể lành mà.
- “Ha“. “Gương vỡ có thể lành sao??“.” Ý anh là trái tim này của tôi từng bị thương có vết sẹo rồi mà vẫn có thể lành lại à!!” Anh buông ra. Cô lấy tay anh ra khỏi người, đi đến cầm ly nước lên thả xuống “xoảng” một cái, anh giật mình nhìn cô. Cô nói
- “Anh nghe cho rõ, tình cảm tôi dành cho anh giống như chiếc ly này vậy, một khi đã vỡ tan tành thì anh có cố gắng làm gì đi chăng nữa, dán nó lại thì nó vẫn còn vài vết nứt thôi cũng như trái tim tôi vậy, nó đã bị thương có một vết sẹo rồi chẳng bao giờ lành lại được như trước đâu. Bây giờ tôi chỉ muốn nói tôi muốn ly hôn, ngày mai tôi và anh gặp nhau tại toàn đi. Còn bây giờ tôi có việc phải đi. Cô nhấn mạnh từng chữ để cho anh nghe. Nói xong cô rời đi, ngang qua anh ngay cả nhìn anh một cái cũng không cứ vậy mà rời đi khỏi quán cafe bỏ lại anh với mọi đau khổ. “
- “Anh đứng đó thất thần từng câu từng chữ cô nói anh đều nghe, đều đi sâu vào trái tim của anh. Anh xoay lại đến bên cạnh bàn cầm chiếc nhẫn cưới mà anh đã từng đeo cho cô ngắm nghía nó, nhớ lại khoảnh khắc mà anh đeo lên cho cô, ngày đó cô đã rất vui vẻ đón nhận nó, trân trọng nó xem nó như báo vật nâng niu còn bây giờ đối với cô chiếc nhẫn này đã không còn quan trọng với cô nữa rồi....”