Cô Vợ Xinh Đẹp Vô Tình Của Tổng Giám Đốc

Chương 10: "anh thực sự hối hận nhưng anh cũng đau lắm"




-Sau khi anh say khướt không biết trời đất gì, chủ quán bar lấy điện thoại gọi cho a Dương và a Phong đến đưa anh về( mọi người đừng thắc mắc nhé bởi anh rất nổi tiếng trong thành phố này đầy.^^). Gọi xong ông chủ quán liền ra lệnh cho nhân viên dọn dẹp mọi thứ ở đây. Khi a Dương và a Phong đến thì anh đã trong tình trạng như vậy liền đi đến lây anh dạy

-”Anh ba!“. “Mau dậy đi, dậy đi!“. A Phong kêu thế nào anh cũng không dậy liền quay sang a Phong nói

-”Anh hai!“. “Mình đưa anh ấy về thôi, anh ấy đã say mèm rồi còn đâu, kêu thế nào cũng không dậy hết á!”

-”Ừ!“. “Phải vậy chứ sao!“.” Đi, chúng ta đưa a Quân về thôi!“. A Phong “ờ!” một cái rồi cùng a Phong đỡ anh đi ra xe rồi trở về. Trên đường đi anh vẫn cứ lẫm bẩm tên của cô:“ Ngọc nhi!“. “Ngọc nhi!“. Anh nhớ em. Hai người đều nghe thấy hết nhưng không nói lời nào. Về tới nơi cả hai cùng đưa anh vào nhà, Trần phu nhân đã ở đó đợi ba người kho thấy a Dương và a Phong đưa anh về trong bộ dạng say xỉn thì bước đến hỏi

-”Có chuyện gì mà thằng Quân lại uống say như vậy??”

-”Haizzz!“. “Thì là chuyện liên quan đến chị dâu đấy ạ!“. A Phong thở dài lên tiếng nói.

-”Thật là!” Chẳng phải mấy đứa đi dự tiệc sao?? Sao lại liên quan đến Ngọc vậy?? Trần phu nhân thắc mắc

-”À!“...”Ừm!“...” Thật ra bữa tiệc đó là của chị dâu đấy ạ!“. A Phong lắp bắp nói

-”Là tiệc của con bé à!“. Hai đứa đưa nó về phòng đi để mẹ kêu dì năm làm nước gừng cho nó uống.Xong rồi bà đi xuống bếp bảo với dì năm

-”Dì năm!“. “Dì làm cho thằng Quân ly nước gừng đi và chuẩn bị cho tôi thau nước ấm luôn nhé!”

-”Dạ!“. Phu nhân, tôi biết rồi Dì năm dạ vâng rồi nhanh chóng đưa ly nước với thau nước ấm đua cho bà, bà cầm lấy nhanh chóng lên lầu đi về phía phòng của anh. Vô tới vẫn thấy a Dương và a Phong còn ở đó bà mới bảo:

- “Hai đứa về phòng nghỉ đi, ờ đây có mẹ là được rồi!”

- “Vâng,mẹ. Mẹ chăm sóc a Quân xong thì cũng nghỉ sớm đi nhé, kẻo ảnh hưởng đến sức khoẻ đấy. A Dương thấy bà vào phòng muốn chăm sóc cho anh thì lên tiếng nhắc nhở.

- “Được rồi, hai đứa cũng nghĩ sớm đi biết chưa!“. Bà lên tiếng nhắc nhở cả hai. Sau khi a Dương và a Phong trở về phòng của mình thì bà đi đến ngồi xuống giường lấy khăn lau mặt cho anh tỉnh táo lại một chút nhưng không biết có phải uống say quá không khi anh mơ hồ mở mắt ra thì người anh thấy là gương mặt cô, nhìn thấy cô nhìn mình với bộ dạng lo lắng chứ không phải là Trần phu nhân, anh nắm lấy tay và nói

-”Ngọc nhi!“. Có phải em không??“. “Cuối cùng em cũng trở về rồi!“. “Thật tốt quá, xin em đừng rời xa anh nữa có được không??“. “Anh sai rồi, em tha thứ cho anh đi!“.”Anh sẽ thay đổi mà! Cầu xin em đừng đi!“. Trong lúc ấy, bất giác một giọt nước mắt rơi từ khoé mắt xuống khiến cho Trần phu nhân ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên thấy anh rơi lệ vì một người con gái mà người đó lại là người mà trước đây anh không hề quan tâm....

-”Quân à!“. “Sao con tự làm khổ mình như vậy??“. “Haizzz!“. Nếu trước kia con biết trân trọng con bé thì bây giờ đâu có đau khổ như bây giờ. Bà chỉ biết nói nhưng tay vẫn lau mặt cho anh, còn anh thì đã ngủ say. Lau xong bà đem xuống cho dì năm quản gia dọn dẹp xong rồi bà cũng quay về phòng mình ngủ....Mệt mỏi qua đi, ai ai cũng đắm chìm trong giấc ngủ của mình...

-”Sáng hôm sau, anh mở mắt, cảm thấy đầu mình choáng váng, anh dây dây thái dương của mình rồi ngồi dậy nhưng khi anh chóng tay thì sơ ý đụng trúng bức hình để trên tủ cạnh giường anh xoay qua và cầm lên, anh nhìn thấy đó là tấm hình cưới của anh và cô lúc chụp ở bãi biển. Nhìn cô trong hình nở nụ cười rạng rỡ hạnh phúc còn anh thì chỉ là bộ mặt lạnh nhạt mà thôi. Nhìn nó anh lại ngồi nhớ lại những ngày tháng trước đây cô yêu thương anh, chăm sóc cho anh từng li từng tí, cho dù anh tỏ ra không vui nhưng cô vẫn muốn làm cho anh được vui. Anh cứ ngồi đó ngắm nhìn tấm hình như một thằng ngốc vậy.. Tự nghĩ thầm là người con gái như thế sao lại không biết trân trọng mà yêu thương mà lại đùa giỡn với cô như vậy để rồi bây giờ bản thân mình bị cô ghét bỏ, khinh thường mình. Anh cảm thấy rất hận bản thân quá ngu ngốc vì đã đánh mất viên chân trâu đáng quý, anh giơ tay lên và sờ lên gương mặt và thầm nói

-”Ngọc nhi!”. “Đến khi nào anh mới có được em lần nữa đây??“. “Đến khi nào em mới chấp nhận tha thứ cho anh và cho anh một cơ hội để chúng ta có thể trở về như trước kia đây??. Anh thực sự hối hận rồi, anh đau lắm em biết không!“. “Ngọc nhi!“. “ Ngọc nhi!“. Anh chỉ biết ngồi đó cứ thế mà gọi tên cô không ngừng.”