Quảng trường San Marco:Hắn và nó đang tay trong tay đi dạo trên quảng trường như bao cặp tình nhân khác. Chắc trông nó đẹp quá hay sao mà bao nhiêu tên đi qua cứ liếc mắt đưa tình với nó làm hắn ngay lập tức phải
bảo vệ chủ quyền
Rất nhanh, hắn vòng tay qua eo nó kéo nó vào lòng làm nó hơi ngạc nhiên:
-sao vậy, có chuyện j ah?
-có, chuyện rất lớn là khác- hắn bực tức trả lời- em ko thấy mấy tên ẻo lả
kia thì nhau nhìn em vô cùng khác thường ah? VÌ thế nên anh phải cho cả
thế giới này biết EM LÀ CỦA ANH
-trời ơi, em là của anh thì cả thế giới này đều biết mà-nó cười khổ
-nhưng mấy tên kia thì ko biết đâu
-hóa ra ck em cx biết ghen cơ đấy
-hứ
Quả là hắn trẻ con thật đấy, nhưng tình yêu dành cho nó thì chắc sẽ ko bao giờ thay đổi đâu. Còn biết ghen cơ mà??
-ck này, sau này em có già hay có xấu đi, anh có yêu em nữa ko?-nó hỏi
-có, kể cả người yêu cũ có quay lại, anh cũng chỉ yêu 1 mình em thôi-hắn khẳng định
-uh, như vậy là quá đủ với em rồi, em chỉ cần như vậy thôi
-thế anh yêu em, còn em thì sao, lỡ có ai đó tốt hơn anh hay em cần người đó hơn anh thì sao
Hắn đang đi đột nhiên dừng lại, ánh mắt hướng về nó 1 cách rất nghiêm túc.
Hiếm khi nào mà hắn là cần 1 câu trả lời thực đáy lòng như thế:
-nghe này, với em ko có ai tốt hơn anh cả, hơn nữa em ko cần ai ngoài anh, vì thế đừng bao giờ nghĩ em sẽ yêu thêm 1 người nữa, có dc ko- nó trả lời
Hắn gật đầu:
-anh hỏi em thêm 1 chuyện nữa dc ko?
-uh
-cái người con trai trong bức ảnh ở cửa sổ phòng em ấy, cậu ấy là ai
-sao? người con trai...-nó cứng người lại
-nếu em ko muốn kể thì cx ko sao đâu, muộn rồi, anh nghĩ mình nên về khách sạn thôi?- hắn toan kéo tay nó bước đi
-khoan đã- nó đứng như chôn chặt chân dưới đất- em nghĩ đã đến lúc kể cho anh rồi
Khuôn mặt đẫm nước mắt của nó ngước lên nhìn hắn. Hắn rất lo lắng khi nhìn
vào ánh mắt ấy của nó, ánh mắt chứa đựng 1 nỗi buồn mà ko thể chia sẻ
với ai:
-Thiên Du, em sao vậy...
..............................................................................................................................................................................................................................................................................................................
*10.00:
Hắn đang đứng suy tư ở ban công phòng khách sạn. Hắn ko thể ngờ dc người mà nó mong chờ bấy lâu nay lại chính là Kim Anh Quân, là kẻ mà có chết hắn cx phải kéo hắn chết theo. Hắn đang rất lo lắng, giờ đây hắn ko thể cho nó biết rằng hắn và Anh Quân là kẻ thù, như vậy nó sẽ rất đau khổ, càng ko thể cho nó biết hắn chính là người đã chính tay giết chết Kim Anh
Quân vào 3 năm trước. Đang trong tâm trạng vô cùng bức bối bỗng hắn nhận dc cuộc điện thoại của Ân Nam:
-anh ah, có chuyện rồi, mật báo của Thiên Ưng vừa nói rằng Bạch Kim đang trở lại cùng với sự lãnh đạo của....
-của ai- hắn nói như gào lên
-Kim Anh Quân- Ân Nam nói như ko ra tiếng
-tại sao, 3 năm trước chính tay anh đã giết chết tên đó rồi mà- hắn ko còn giữ dc bình tĩnh nữa
-em cx ko biết, hình như kẻ bị giết chỉ là thế thân của hắn thôi
-anh sẽ về Mỹ ngay bây giờ- hắn nó giọng lạnh băng
-ko dc, như vậy sẽ kích động đến chị dâu
-vậy giờ em nói anh phải làm gì- hắn hét lên
-bình tĩnh lại đi, chuyện j cx có cách giải quyết, anh phải ở lại đó, đừng
quên đây là tuần trăng mật của anh, còn việc của Bạch Kim, em sẽ lo
liệu- Ân Nam ôn tồn
-nhưng em còn đang ở bệnh viện
-em sẽ có cách của mình
-dc, vậy anh nhờ em
Hắn cúp máy, ném luôn cái ĐT xuống giường, chưa bao giờ hắn cảm thấy bức
bối như thế này. Hắn vuốt lại mái tóc, tì hai tay vào lan can. Trong lúc hắn muốn đập phá mọi thứ xung quanh nhất thì lại có 1 vòng tay ôm chặt
lấy hắn từ phía sau. Mái tóc ấy phủ hết xuống vai hắn, mang lại cho hắn 1 hơi ấm quen thuộc