CHƯƠNG 377
“Nếu như vậy, xem ra không có vấn đề gì rồi!
Sau đó bầu không khí trở nên im lặng.
Thấy Hạ Tịch Nghiên không nói lời nào, Mục Chính Hi nhìn cô: “Em sao rồi? Có bị thương ở chỗ nào không?”
“Tôi không sao, khi ngã xuống, anh vẫn luôn che chở cho tôi, tôi không bị thương, ngay cả chân cũng không bị thương!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Sau khi nói xong, bỗng nhiên ý thức được cái gì.
Nhưng Mục Chính Hi lại rất nghiêm túc gật đầu: “Ừ, em không sao là tốt rồi!”
Không biết vì sao, nghe thấy Mục Chính Hi nói câu này, tâm trạng Hạ Tịch Nghiên trở nên phức tạp khó nói thành lời, cũng có ấm áp khó nói thành lời.
“Hôm qua may là kịp thời báo cho Huống Thiên Hựu, nếu không, anh mất máu quá nhiều, thật sự sẽ xảy ra chuyện rồi!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Nghĩ đến hôm qua khi Mục Chính Hi bị hôn mê, thật sự khiến người ta sợ hãi.
Sau khi nghe thấy lời Hạ Tịch Nghiên nói, Mục Chính Hi nhìn cô: “Sao vậy? Em lo lắng cho tôi lắm à?”
“Lẽ nào không nên sao?” Hạ Tịch Nghiên hỏi lại.
“Ân nhân cứu mạng, anh đã cứu tôi hai lần, nếu tôi không lo lắng, chẳng phải là không có lương tâm sao?” Hạ Tịch Nghiên nói tiếp, cố ý thả nhẹ giọng điệu.
“Chỉ là vì như vậy?” Mục Chính Hi hơi không vui hỏi.
Anh cũng không tin, Hạ Tịch Nghiên lo lắng cho anh chỉ là bởi vì anh cứu cô.
“Không vậy thì sao?” Hạ Tịch Nghiên hỏi lại.
Nếu không nghe được câu này thì sao?
Mục Chính Hi thật sự hận không thể kéo cô tới chỗ mình, hung hăng dạy cho cô một bài học.
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm Hạ Tịch Nghiên, đôi mắt tràn đầy tức giận, khiến Hạ Tịch Nghiên nhìn đến nỗi hơi run rẩy. Mỗi khi Mục Chính Hi để lộ ra ánh mắt như vậy thì chứng tỏ anh đang rất giận, vô cùng giận!
Hạ Tịch Nghiên là người thông minh như thế, sao cô có thể không biết ý của Mục Chính Hi chứ.
Chỉ là…
Cô không biết nên nói như thế nào về chuyện của hai người.
Xa cách quá nhiều, tiếp xúc quá ít, sự tin tưởng cũng quá ít.
Đây chính là mối quan hệ hiện giờ của họ.
Cuối cùng, Mục Chính Hi nhìn cô, hung hăng bỏ lại cho cô một câu: “Hạ Tịch Nghiên, có bản lĩnh em cứ mang theo chiếc mặt nạ của mình sống cả đời đi!”
Hạ Tịch Nghiên: “…”
Nhìn Mục Chính Hi, Hạ Tịch Nghiên không biết nên nói gì.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.
Một bóng người xông vào.
“Chính Hi, Chính Hi…” Lăng Tiêu Tường xông vào phòng giống như một cơn gió.
Khi nhìn thấy Mục Chính Hi đang nằm trên giường, cô ta vô cùng đau lòng.