CHƯƠNG 375
Huống Thiên Hựu đi đến nhìn Mục Chính Hi, lên tiếng trêu chọc: “Nếu như không biết, còn tưởng rằng các cậu cùng nhau tự tử vì tình đấy!”
“Các cậu còn có thể đến chậm thêm chút nữa!” Mục Chính Hi nói.
“Cậu cả à, chúng tôi lấy được tin tức của cậu, mười phút sau là chạy đến rồi!”
“Thêm mười phút nữa, các cậu phải đến nhà tang lễ cúng tế tôi rồi!”
“Cậu cũng biết à, rơi xuống lâu như vậy mới gửi tin cho chúng tôi, thành thật khai báo mau, ở dưới đó làm cái gì!?” Huống Thiên Hựu nhìn anh hỏi.
Vừa nói dứt lời, cả phòng bệnh đều yên Tĩnh.
Mặt Hạ Tịch Nghiên nóng cháy đỏ bừng.
Huống Thiên Hựu hỏi như vậy là muốn gây rắc rối à?
Không có chuyện gì cũng bị anh ta nói thành có chuyện rồi!
Bà cụ cũng sững sờ nhìn Huống Thiên Hựu, dường như đã hiểu rõ!
Thế là bà cụ lập tức đi đến trước mặt Huống Thiên Hựu: “Thiên Hựu, cháu nói cho bà, bao lâu nó mới gửi tin cho cháu?”
Huống Thiên Hựu cố tình trưng ra dáng vẻ suy ngẫm, sau đó lên tiếng: “Khoảng nửa tiếng!”
“Nửa tiếng…” Dường như bà cụ đang tính toán cái gì.
Mạc Thiếu Thần và Tiêu Ân ở bên cạnh đều hé miệng cười.
Hạ Tịch Nghiên đã không biết phải diễn †ả như thế nào.
Sắc mặt Mục Chính Hi lại càng xấu, vừa muốn nói, Hạ Tịch Nghiên lại nói trước anh: “Ở bên dưới, anh ấy hôn mê khoảng mười phút!”
“Vậy hai mươi phút kia thì sao?” Bà cụ lập tức hỏi tiếp.
Hạ Tịch Nghiên: “…”
Sớm biết như vậy, cô đã nói là hôn mê hai mươi phút rồi.
Nhưng mà suy nghĩ một lát, lên tiếng: “Bà, anh ấy bị thương nặng như vậy, có thể làm cái gì? Chúng cháu cũng chỉ biết ở đó chờ cứu viện thôi!”
“Thật sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy…
“Bà nội!!!” Bà cụ vừa định nói cái gì, Mục Chính Hi đã lên tiếng cắt ngang lời bà.
“Được rồi, được rồi, bà không nói không hỏi nữa!” Bà cụ thỏa hiệp.
Lúc này, Mục Chính Hi nhìn Huống Thiên Hựu: “Sao vậy? Ba người các cậu rảnh lắm hả? Đều không cần đến công ty phải không?”
Huống Thiên Hựu ngồi ở bên giường của anh, nghe thấy lời anh nói, đứng dậy: “Ôi, đau lòng quá, có lòng tốt đến thăm cậu †a, vậy mà người ta lại không muốn nhìn thấy chúng tai”
Vừa nói dứt lời, bà cụ nhướng mày, bỗng nhiên ý thức được cái gì.
“Thiên Hựu, đi, chúng ta ra ngoài nói chuyện, cháu nói với bà nội, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!” Bà cụ vui vẻ nói, sau đó nháy mắt ra hiệu với Huống Thiên Hựu, Huống Thiên Hựu vô cùng thông minh, sao lại không hiểu chứ.