CHƯƠNG 363
Nhất là hiện giờ cô đi đứng không tiện, dù cho lát muốn chạy trốn cũng là cả một vấn đề!
Lần này cô có còn may mắn như lần trước, được cứu thoát không?
Không biết vì sao, lúc nghĩ đến Mục Chính Hi, tâm trạng của cô dần bình tĩnh lại…
Mục Chính Hi…
Mục Chính Hi lái xe, đạp ga ở mức cao nhất, hơn nữa xe anh là xe thể thao, nên tốc độ này vượt xa tốc độ bình thường.
Không lâu sau đó anh lập tức bắt kịp, lúc nhìn thấy chiếc xe kia anh hơi kích động.
Nhấn còi xe, âm thanh chói tai vang lên ngay sau lưng, trong đêm tối vắng lặng, nghe mà khiến lòng người hoảng sợ.
Hà Lục Nguyên nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn thấy xe của Mục Chính Hi thì cau mày.
Đáng chết!
Không ngờ rằng anh lại đuổi theo!
Nghĩ vậy, ông ta cũng đạp ga, lao về phía trước.
Hình như Hạ Tịch Nghiên nhận ra gì đó, cô quay đầu lại nhìn. Khi thấy được chiếc xe thể thao kia, trong lòng cô tràn ngập kích động!
Là Mục Chính HiI Xe của anh!
Anh tới!!!
Mục Chính Hi lái xe, ngẩng đầu, khi nhìn thấy Hạ Tịch Nghiên, trong lòng anh cực kỳ kích động. Thấy hiện giờ cô vẫn an toàn, trái tìm thấp thỏm của anh mới bình tĩnh lại. Nghĩ đến đây, anh đạp mạnh chân ga, tiếp tục đuổi theo chiếc xe đó.
Tiếng còi xe vẫn luôn vang.
Mục Chính Hi càng tăng tốc, Hà Lục Nguyên cũng càng tăng tốc.
Nhưng xe thương vụ bình thường sao có thể đọ lại tốc độ của xe thể thao, không lâu sau đó hai chiếc xe đã chạy song song với nhau.
Vì là đường một chiều, Hà Lục Nguyên không nhường đường, anh không thể nào vượt lên trên được. Hơn nữa ông ta lái xe tới nơi vắng vẻ thế này, một bên là núi, một bên là vách đá, trong tình huống này, không cẩn thận sẽ bị đâm xuống.
Mục Chính Hi nhìn chiếc xe trước mặt, không ngừng nhấn còi, ra hiệu cho Hà Lục Nguyên dừng lại. Thế nhưng ông ta lại chạy càng nhanh hơn, ý rất rõ ràng.
Nhưng ông ta có nhanh hơn nữa, thì có thể nhanh hơn xe thể thao của Mục Chính Hi sao?
Mục Chính Hi theo sít sao phía sau.
Thấy ông ta không có ý dừng xe, anh đột nhiên đâm vào xe ông ta, không phải đâm mạnh, mà chỉ muốn đâm để xe ông ta không chạy tiếp nữa thôi.
Hà Lục Nguyên đang lái xe, đột nhiên cảm thấy xe rung lắc dữ dội, nhìn qua kính chiếu hậu thì thấy Mục Chính Hi đang điên cuồng đâm vào xe ông ta.
“Đồ điên!” Hà Lục Nguyên chửi bới, tiếp tục tăng tốc.
Hạ Tịch Nghiên ngồi trong xe cũng cảm nhận được xe đang rung lắc. Khi ngoảnh đầu lại nhìn thấy dáng vẻ của Mục Chính Hi, trái tim cô như bị một bàn tay vô hình bóp chặt.
Cô không hề sợ hãi, chỉ là vẻ mặt và biểu cảm của anh khiến cô cảm thấy trong lòng trào dâng cảm xúc khó nói.