CHƯƠNG 358
Hà Lục Nguyên cũng nhìn Lăng Tiêu Tường, do dự hồi lâu rồi lên tiếng: “Được, tôi làm!”
Sau khi ông ta đồng ý, Lăng Tiêu Tường nhếch mép.
“Ông yên tâm, việc thành công thì tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa tất cả để ông rời đi!” Lăng Tiêu Tường nói.
Hà Lục Nguyên gật đầu rồi nhìn Lăng Tiêu Tường: “Có điều tôi cũng cảnh cáo cô, nếu để tôi biết cô bán đứng tôi, cho dù có là ma thì tôi cũng không tha cho cô đâu!”
Sắc mặt Lăng Tiêu Tường cứng đờ giây lát, sau đó cô ta cười: “Ông yên tâm, chúng †a là người cùng thuyền, tôi vẫn hiểu đạo lý môi hở răng lạnh mà. Việc thành công, ông rời đi, sau này chúng ta không nợ gì nhau nữa!”
“Tốt nhất là vậy!” Hà Lục Nguyên nói.
“Bây giờ có thể rút dao của ông lại rồi chứ?” Lăng Tiêu Tường lên tiếng.
Lúc này Hà Lục Nguyên mới rút dao lại, Lăng Tiêu Tường thở phào một hơi.
Hà Lục Nguyên nhìn Lăng Tiêu Tường: “Tôi đã dùng điện thoại ghi âm lại những lời chúng ta vừa nói, nếu cô dám bán đứng tôi thì cô đừng nghĩ sẽ yên ổn!”
Nghe thấy thế, Lăng Tiêu Tường sững người.
“Ông nói cái gì?”
“Ông nói gì? ?” Lăng Tiêu Tường không dám tin tưởng nhìn ông ta.
Hà Lục Nguyên cười lạnh một tiếng, thu dọn đồ đạc: “Nếu cô ngoan ngoãn, như vậy cái này đến lúc đó tôi tự nhiên mang đi nước ngoài, nhưng Nếu cô dám có động tác nhỏ gì, tôi chết, cô cũng đừng mong sống!”
“Ông ca Lúc này, Hà Lục Nguyên đã đội mũ đeo khẩu trang, nhìn cô ta: “Ba mươi tỷ, một đồng cũng không thể thiếu!” Vừa nói, ông †a cong môi cười, “Chúng ta sẽ liên lạc lại!”
“Không cần!” Lăng Tiêu Tường nói.
Nghe đến đây, động tác xuống xe của Hà Lục Nguyên dừng lại: “Sao? Đổi ý?”
Khóe miệng Lăng Tiêu Tường cong một tia cười lạnh: “Tôi nói cho ông, bây giờ Hạ Tịch Nghiên đang ở trong bệnh viện, muốn ra tay, rất dễ dàng…”
Sau khi Hà Lục Nguyên xuống xe, Lăng Tiêu Tường ngồi trong xe, trầm tư rất lâu.
Không nghĩ tới lại bị ông ta ghi âm lại!
Nghĩ tới đây, nắm đấm cô ta nắm chặt, bất kể như thế nào, cô ta cũng phải nghĩ cách lấy được điện thoại di động của ông tai Đột nhiên đạp đạp cần ga, lái xe đi…
Lựa ngày không bằng gặp ngày.
Hà Lục Nguyên lấy được một chiếc xe, lái đến cửa bệnh viện.
Bởi vì Lăng Tiêu Tường nói, tối hôm nay, không có ai sang đây thăm cô, mà Mục Chính Hi, vào giờ phút này cũng đang uống rượu với người khác.
Cho nên, hôm nay là một cơ hội tốt!
Đậu xe ở cửa, ông ta đẩy cửa xe ra xuống xe, nhìn bốn phía, cũng không có người nào, lấy mũ che bớt, đi vào trong.
Hạ Tịch Nghiên đi một vòng bên ngoài, không có ý gì, lại trở về.
Đang lúc ấy thì, bốn cậu chủ trong quán rượu nhàn rỗi nhàm chán, Huống Thiên Hựu nhìn Mục Chính Hi nói: “Không bằng bây giờ tôi gọi điện cho Hạ Tịch Nghiên, hỏi thăm tình huống giúp anh, thế nào?”
Mục Chính Hi lườm anh một cái, lạnh lùng ném cho anh hai chữ: “Nhàm chán!”
Vừa nói, cầm ly rượu lên uống.
Anh em nhiều năm như vậy, sao Huống Thiên Hựu không hiểu anh!