CHƯƠNG 354
Nhìn vẻ mặt của Hạ Tịch Nghiên, bà cụ nở nụ cười, Hạ Tịch Nghiên cũng phụ họa cười cười.
Lúc này, bà cụ nhìn xung quanh: “Thế nào, hôm nay Chính Hi không đến thăm cháu hay sao?”
“Bà nhìn xem, sau khi đếm vào buổi sáng, anh đưa bữa sáng cho cháu rồi đến công ty!”
“Đứa nhỏ này cũng thật là, hiện tại còn đến công ty làm cái gì, nó nên ở đây chăm sóc cháu mới đúng!” Bà cụ nói xong, sau đó không nhịn được thở dài.” Ài, EQ thấp quá cũng không tốt, Nghiên à, cháu phải thông cảm một chút!”
Nghe bà cụ nói như vậy, Hạ Tịch Nghiên lại càng thêm xấu hổ, xem ra bà cụ vẫn rất thời thượng.
Chỉ là Hạ Tịch Nghiên không đề cập đến chuyện Mục Chính Hi tức giận rời đi lúc sáng.
“Bà nội, cháu có bà đi cùng là được rồi!”
Hạ Tịch Nghiên cười nói.
“Cháu ấy à, chỉ được cái miệng ngọt sớt!”
Nghe đến đây, Hạ Tịch Nghiên nhướng mày: “Thật không bà?”
“Tất nhiên là thật rồi!” Bà cụ nói, sau đó nở nụ cười nhìn Hạ Tịch Nghiên.
Hai người tuy rằng không cùng tuổi, nhưng lại không có bất kỳ khoảng cách thế hệ nào, sau khi nói chuyện cả buổi chiều, bà cụ muốn trở về uống thuốc, lúc này mới bất đắc dĩ rời đi.
Sau khi bà cụ rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Hạ Tịch Nghiên, cô ngồi ở chỗ đó suy nghĩ thật lâu, khóe miệng lặng lẽ lộ ra một nụ cười, trong lòng cảm thấy thả lỏng rất nhiều.
Nhưng ngồi ở chỗ đó, không biết vì sao, cô vẫn cảm giác đặc biệt buồn ngủ, cuối cùng nằm ở nơi đó thiếp đi.
Nhưng cô ngồi đó, không hiểu sao lại thấy rất buồn ngủ, cuối cùng cô nằm xuống rồi thiếp đi.
Giấc ngủ này Hạ Tịch Nghiên ngủ rất mê man, cô không ngừng nằm mơ, trong mơ có vô số cảnh tượng rất lộn xộn, cuối cùng một cơn ác mộng đánh thức cô.
Cô nằm trên giường nhìn lên trần nhà, trán đổ một lớp mồ hôi lạnh.
Giấc ngủ này rất mê man.
Lâu lắm rồi cô không mơ thấy ác mộng, không ngờ hôm nay lại mơ thấy ác mộng trong bệnh viện.
Cô lắc đầu rồi ngồi dậy, trước giờ cô chưa từng ngủ một giấc mê mệt như vậy!
Hạ Tịch Nghiên cầm điện thoại nhìn màn hình, không có cuộc gọi đến nào, cô lại nhét điện thoại xuống dưới gối.
Hạ Tịch Nghiên bỗng muốn ra ngoài đi dạo, cô chậm rãi xuống giường.
Bên kia.
Mục Chính Hi ngồi trên ghế xoay ở công †y, nét mặt quyến rũ đầy nham hiểm, tay thoải mái nghịch điện thoại, nhưng người phụ nữ đó không hề gọi đến, thậm chí một †in nhắn cũng không có.
Nghĩ đến đây, sắc mặt anh càng khó coi hơn.
Cô hiếu thắng đến thế sao?
Lúc đang suy nghĩ, điện thoại bỗng đổ chuông.
Anh giật mình cầm điện thoại lên, nhìn thấy số trên điện thoại, ánh mắt anh lập †ức u ám. Anh ấn nút trả lời, biếng nhác dựa người ra sau: “Chuyện gì?”
Người ở đầu bên kia nghe anh nói xong thì hài hước lên tiếng: “Thì ra là không muốn nhận điện thoại của tôi!”
“Có chuyện gì nói thẳng đi!” Tổng giám đốc Mục đã thể hiện rằng lúc này anh ta rất không vui.
“Bọn tôi đang ở chỗ cũ, muốn đến không?”