CHƯƠNG 346
Hai người dán sát vào nhau, người đàn ông chậm rãi vươn tay nắm cằm cô ra, hai người đều uống không ít rượu, Lăng Tiêu Tường lại chếnh choáng say, cô ta híp mắt, mơ hồ nhìn người đàn ông trước mặt, cảm nhận được anh ta tới gần, cô ta chu môi theo bản năng, hai người gần sát nhau, nhưng cũng chưa chạm vào, có điều loại hơi thở mờ ám này mới càng khiến người ngứa ngáy, nói cho cùng, hiện tại trong lòng Lăng Tiêu Tường đang dần bành †rướng, rất muốn anh ta làm gì đó.
“Thế nào? Đây là cách chứng minh của anh à?!” Lăng Tiêu Vân nhướng mày hỏi anh ta, giọng điệu mang theo châm chọc cùng khiêu khích.
Dù là người đàn ông đầy tính kiên nhẫn cũng không thể nhịn nổi sự khiêu khích của một người phụ nữ, giây tiếp theo, anh †a nâng cằm cô ta hôn xuống.
Lăng Tiêu Tường cũng không kháng cự, dường như đang hưởng thụ thời khắc phóng túng này.
Nhưng mà, khi người đàn ông sắp chạm vào giới hạn của cô ta, cô ta bỗng nhiên tỉnh táo lại, bất chợt đẩy anh ta ra.
Không được!
Không được!!!
Cô còn muốn ở bên Mục Chính Hi, không thể như vậy!
Nhìn thấy Lăng Tiêu Tường như vậy, người đàn ông cợt nhả dừng lại, giống như đoán trước được sẽ là thế này.
“Làm sao? Không dám à!?”
Mặt mũi Lăng Tiêu Tường đỏ bừng, nói với anh ta: “Anh có biết tôi là ai không!?”
Người đàn ông lại không thèm để ý, anh †a đảo mắt, cười nói với cô ta: “Tôi không biết cô là ai, tôi chỉ biết, cô cần phải thuộc về tôi!” Nói xong, anh ta đứng thẳng lên, lại nhét một đồ vật vào túi quần cô ta: “Bên trên có số điện thoại của tôi, hoan nghênh đến tìm tôi bết cứ lúc nào!” Nói xong, anh †a cười tà mị rồi xoay người rời đi.
Lăng Tiêu Tường đứng đó, nhìn theo bóng dáng anh ta rời đi, lòng hơi hoảng hốt, cuối cùng cô ta lắc đầu, cũng rời khỏi nơi đó.
Sau khi về đến nhà, trong đầu cô ta tràn ngập cảnh tượng ở quán bar kia.
Khoảng cách giữa hai người gần sát, còn cả loại hơi thở này…
Cô thật sự sắp điên rồi!
Cởi quần áo chuẩn bị tắm rửa, chẳng qua vừa cởi ra, một món đồ chợt rơi xuống đất, Lăng Tiêu Tường nhíu mày cầm lên xem, bên trên có ghi một dãy số.
Lúc này cô ta mới nhớ tới khi ở quán bar, người kia đã nhét số điện thoại vào người mình.
Nhìn giây lát, cô ta vo thành một cục rồi ném vào thùng rác, sau đó xoay người đi tắm rửa.
Bên kia.
Hạ Tịch Nghiên nằm ở phòng bệnh, làm cách nào cũng không thể ngủ được, thật sự không còn cách nào khác, cô đánh lấy điện thoại ra, vừa mới khởi động máy đã có người gọi đến, không phải ai khác mà chính là Tống Kỳ.
Đã trễ thế này, anh còn gọi điện thoại làm gì?
Nghĩ như vậy, Hạ Tịch Nghiên vẫn nghe máy.
“A lỗ…
“Tịch Nghiên, bây giờ em đang ở đâu?”
Tống Kỳ hỏi thẳng.
“Em ở… Bệnh viện, sao vậy ạ!?”