CHƯƠNG 344
Nhìn thấy ánh mắt né tránh của Hạ Tịch Nghiên, Mục Chính Hi nhìn cô: “Nếu là thật thì sao?”
“Tôi không tin!” Hạ Tịch Nghiên phủ nhận ngay lập tức: “Tôi tự nhận bản thân không có năng lực giữ chân anh. Tổng giám đốc Mục phong lưu đa tình sao lại có thể bỏ cả một rừng hoa chỉ vì một người phụ nữ chứ? Nếu có thì cũng chỉ là tạm thời thôi. Nhưng người đó sẽ không phải là tôi!” Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi, thản nhiên nói, giọng điệu thoải mái, nhưng nếu nghe kỹ thì vẫn thấy cô đang hơi run rẩy.
Nghe lời nói của Hạ Tịch Nghiên, Mục Chính Hi nhíu mày: “Trong lòng em tôi là người như vậy sao?”
“Chẳng lẽ không phải à?” Hạ Tịch Nghiên hỏi ngược lại: “Hình tượng của anh đã in sâu vào lòng tất cả mọi người như vậy từ lâu rồi!”
Mục Chính Hi: “…”
Khóe miệng anh run rẩy: “Tôi có thể hiểu là em không tự tin không?”
Hạ Tịch Nghiên mỉm cười: “Đây không phải vấn đề tự tin hay không tự tin. Tôi không cần phải làm ra chuyện khiêu chiến như vậy với anh.”
Mặt Mục Chính Hi sa sầm xuống, nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em nói không sai, đích thực là như vậy đấy. Cho nên Hạ Tịch Nghiên, tốt nhất là em đừng có yêu tôi!”
Nghe vậy, Hạ Tịch Nghiên lại thấy buồn cười: “Anh yên tâm, tuyệt đối sẽ không có chuyện đó đâu!”
Sắc mặt Mục Chính Hi càng khó coi hơn, anh nhìn Hạ Tịch Nghiên mà chỉ muốn bóp chết cô!
Người phụ nữ này nói hai ba câu dễ nghe thì sẽ chết à?
Nhìn thấy bộ dạng Mục Chính Hi, Hạ Tịch Nghiên liền khôn ngoan chọn cách im lặng. Nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi cô lại thấy ảo não. Đang yên đang lành tự dưng đi thảo luận chuyện đó với anh làm cái gì?
Đúng là rảnh quá mà!
Mục Chính Hi cũng trâm mặc đứng một bên, vẻ mặt khó chịu, trầm mặc không nói.
Cuối cùng sau một lúc thật lâu, Hạ Tịch Nghiên mới liếc nhìn ra ngoài cửa sổ: “À này, cũng muộn rồi, tôi muốn nghỉ ngơi, anh có muốn về không?”
Nói đến đây Mục Chính Hi mới nhìn cô: “Sao nào? Tối nay không cần tôi ở với em à?” Anh hỏi ngược lại.
Có thể nghe ra là anh đang tức giận!
Hạ Tịch Nghiên cố ý phớt lờ cách nói cố ý mập mờ của anh, cười nói: “Tôi chỉ bị gãy xương nhẹ thôi, không phải tàn tật, không cần đâu.
“Vậy thì tốt, lúc đi vệ sinh nhớ gọi điều dưỡng!” Mục Chính Hi liếc nhìn cô rồi xoay người đi ra ngoài.
Hạ Tịch Nghiên ngồi trên giường, vẻ mặt không định đáp lại.
Trung tâm thành phố A, ban đêm.
Ở thành phố phồn hoa đầy rẫy người giàu có này, ánh đèn neon vào ban đêm luôn cực kỳ sặc sỡ.
Có thể nói, quán bar này quy tụ tất cả những người giàu có ở thành phố A. Tất nhiên cũng có người đến đây để “kiếm thêm thu nhập”.
Sự xa hoa hiển hiện ở khắp mọi ngóc ngách, ánh đèn màu chói mắt, quầy bar trong suốt, ly cao ba phân tinh xảo, đủ các loại rượu cùng các công thức pha chế của các bartender.
Mọi thứ đều vô cùng náo nhiệt.
Ở quầy bar có một người phụ nữ đang ngồi một mình tay bưng ly rượu màu hổ phách, uống đến say mèm, liên tục rót hết ly này đến ly khác cho mình.
Người phụ nữ này không phải ai khác mà chính là Lăng Tiêu Tường.
Sau khi ra khỏi bệnh viện cô ta đã đi thẳng đến đây, bắt đầu uống rượu.
Chỉ cần nghĩ đến những gì Mục Chính Hi nói với mình là trái tim cô ta lại không ngừng đau đớn, rót hết ly này đến ly khác, lúc này chỉ có rượu mới có thể làm cho cô †a tê liệt.