CHƯƠNG 341
Nghe thấy vậy, Lăng Tiêu Tường chợt sửng sốt, nước mắt lưng tròng, nhìn đối phương bằng vẻ không thể tin nổi: “Anh, anh nói cái gì? Anh nói như vậy là có ý gì?”
“Tiêu Tường, đừng giả vờ, em không biết chính mình đã làm gì sao?” Mục Chính Hi nhìn cô ta nói: “Anh làm như thế này là vì không muốn làm lớn mọi chuyện. Hạ Tịch Nghiên chưa bao giờ làm bất cứ điều gì gây tổn thương đến em. Anh cũng hy vọng em sẽ dừng lại. Nếu không thì em sẽ ngày càng lún sâu hơn.” Mục Chính Hi nhìn cô ta nói.
Lăng Tiêu Tường sững sờ nhìn anh, nhưng trong lòng vẫn không thể tin được.
Những chuyện đó chỉ có mình cô ta biết, làm sao anh biết được?
Có lẽ Mục Chính Hi chỉ cố tình nói như vậy để làm cô ta bối rối thôi.
“Em không biết anh đang nói cái gì cả!”
Lăng Tiêu Tường phủ nhận.
Nghe thấy vậy, khóe miệng Mục Chính Hi chợt nở một nụ cười khinh thường: “Tiêu Tường, em đã thay đổi rồi, anh càng ngày càng không nhận ra em. Em nghĩ là những chuyện em làm thật sự không có ai biết sao?”
“Nếu em không gọi cho phóng viên thì làm sao họ biết Hạ Tịch Nghiên đi ra từ bãi đậu xe. Nếu không phải em cố ý tiếp tay thì làm sao bọn họ có thể thông qua cửa an ninh để đi vào bãi đậu xe thuận lợi như vậy?” Anh nhìn cô ta gắn từng chữ: “Nếu không phải như vậy thì làm sao Hạ Tịch Nghiên có thể bị phóng viên vây đánh bị thương?”
Nghe Mục Chính Hi nói ra từng câu một, Lăng Tiêu Tường chợt sững sờ, không biết nên nói cái gì.
“Em cố ý tách anh ra, nhờ anh đưa em về vì muốn khiến Hạ Tịch Nghiên bị phóng viên dây dưa ở bãi đậu xe phải không? Tiêu Tường, nếu không muốn người ta không biết thì đừng có làm. Em nghĩ là có thể sao?” Mục Chính Hi hỏi.
Lăng Tiêu Tường đứng nguyên tại đó, chớp mắt mấy cái, hóa ra anh đã biết hết cả rồi.
“Cho nên vì chuyện này mà anh thờ ơ với em sao?” Lăng Tiêu Tường chớp mắt, nhìn về phía Mục Chính Hi hỏi.
Mục Chính Hi không nói, nhưng sự im lặng của anh đã nói rõ hết thảy.
Lúc này, Lăng Tiêu Tường chợt cười lạnh: “Đúng, em thừa nhận, là do em làm đấy, vậy thì sao nào? Anh nói là cô ta chưa từng làm gì tổn thương em à. Vậy thì chắc anh cũng biết những chuyện cô ta làm với em còn gấp vạn lần những gì em làm với cô ta! “Lăng Tiêu Tường nhìn Mục Chính Hi hét lên.
“Từ khi cô ta xuất hiện ánh mắt của anh đều chỉ xoay quanh cô ta, không hề quan tâm đến cảm xúc của em. Chính Hi, anh đã bao giờ suy nghĩ cho em chưa?”
“Đó cũng chỉ là chuyện giữa hai chúng †a, không liên quan gì đến cô ấy!” Mục Chính Hi nói.
“Không liên quan sao? Nếu không có sự xuất hiện của cô ta thì anh sẽ không như thế này. Chúng ta sẽ vẫn như trước, sẽ ở bên nhau thật hạnh phúc. Đều do cô ta, vì cô ta xuất hiện nên mới thành như thế này!” Lăng Tiêu Tường hét lên, nước mắt lập tức chảy dài trên má, mặc kệ những người đang đứng trong hành lang.
Thấy Lăng Tiêu Tường khó chịu như vậy, Mục Chính Hi cau mày, chỉ có bản thân anh biết, chuyện giữa mình và Lăng Tiêu Tường sẽ không có kết quả.
Hạ Tịch Nghiên có xuất hiện hay không thì cũng vẫn vậy.
Dù hai người họ có kết hôn thì cuối cùng cũng chỉ có kết quả là ly hôn.
Mục Chính Hi suy nghĩ rồi nhìn cô ta: “Tiêu Tường, chuyện giữa chúng ta là chuyện giữa chúng ta, không liên quan gì đến Hạ Tịch Nghiên. Không cần biết cô ấy có xuất hiện hay không thì giữa anh và em… cũng sẽ không có kết quả!” Mặc dù †àn nhẫn nhưng Mục Chính Hi vẫn nói ra.