CHƯƠNG 340
“Vậy sao?” Mục Chính Hi hỏi ngược lại.
Mặc dù Hạ Tịch Nghiên không biết có chuyện gì xảy ra nhưng cô đã mơ hồ nghe thấy tiếng anh gọi điện thoại.
Nếu anh đã không muốn nói thì Hạ Tịch Nghiên cũng không hỏi nhiều.
Đúng lúc này có người tới gõ cửa.
Hạ Tịch Nghiên và Mục Chính Hi liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng là Mục Chính Hi bước ra mở cửa.
Nhưng vừa nhìn thấy người đứng ở cửa anh liền nhớ tới cuộc gọi kia: “Sao em lại tới đây?”
Lăng Tiêu Tường không ngờ anh lại nói với cô ta bằng giọng điệu lạnh lùng và xa lạ như vậy.
Cô ta nhìn Mục Chính Hi muốn phát hiện tìm hiểu thực hư ra sao, nhưng ánh mắt Mục Chính Hi nhìn cô ta lại lạnh lùng khó hiểu, cô ta không thể vượt qua chướng ngại đó.
“Cô Hạ nằm viện nên em đến thăm!”
Lăng Tiêu Tường nói.
Mục Chính Hi đứng tại chỗ không lên tiếng, Lăng Tiêu Tường nhíu mày: “Sao thế? Không chào đón em à?”
“Em chỉ đến thăm thôi mà, có làm gì đâu, anh lo lắng cái gì?” Lăng Tiêu Tường nhìn anh hỏi, không ngờ lúc này anh lại đề phòng cô ta đến mức thế này.
Hạ Tịch Nghiên cũng nghe rõ cuộc nói chuyện của họ ở bên ngoài.
“Anh có chuyện muốn nói với em!” Mục Chính Hi trực tiếp kéo Lăng Tiêu Tường ra ngoài.
Hạ Tịch Nghiên ngồi bên trong không có phản ứng gì. Dù sao cũng không quan trọng, Lăng Tiêu Tường đâu thật sự muốn đến thăm cô, ắt hẳn là đến theo dõi.
Sợ Mục Chính Hi và cô có gì đó.
Nếu Mục Chính Hi đã kéo cô ta ra ngoài thì cô cũng thoải mái hưởng thụ, đỡ phải đấu võ mồm với cô ta.
Ở bên ngoài.
Lăng Tiêu Tường nhìn Mục Chính Hi, hất tay anh ra: “Chính Hi, anh có ý gì?” Hành động của anh bây giờ sẽ khiến cô ta hiểu lầm là anh làm vậy là để bảo vệ Hạ Tịch Nghiên đấy.
Mục Chính Hi đứng tại chỗ nhíu mày, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ tức giận, suy nghĩ một hồi lâu mới lạnh lùng nói: “Quay về đi!”
Nghe vậy Lăng Tiêu Tường đột nhiên cảm thấy buồn cười: “Quay về? Quay về làm gì? Em chỉ đến xem cô ấy thế nào thôi mà?”
“Hay là anh sợ em cản trở chuyện tốt của hai người?” Lăng Tiêu Tường nhìn anh, hỏi gần từng chữ.
Lời nói của cô ta, vẻ mặt của cô ta, giọng điệu của cô ta, tất cả những thứ này đều khiến Mục Chính Hi cảm thấy xa lạ.
“Tốt nhất là em nên biết mình đang nói cái gì! Mục Chính Hi lạnh lùng nhìn cô ta.
“Tất nhiên em biết em đang nói cái gì.
Chính Hi, anh thay đổi rồi. Trước kia anh chưa bao giờ làm những việc như thế này.
Còn giờ thì sao? Anh vì một người mình từng rất chán ghét mà đối xử với em như thế này. Em chỉ đến thăm cô ta thôi mà anh cũng đề phòng em như vậy sao?” Lăng Tiêu Tường nhìn Mục Chính Hi chất vấn.
Hết lần này tới lần khác bị tổn thương, cuối cùng đã khiến cô ta phải tuyệt vọng.
Cô ta không thể tiếp tục giả bộ điềm nhiên như không có việc gì, cô ta không thể chịu đựng được nữa!
Thấy Lăng Tiêu Tường trách mắng mình, Mục Chính Hi cau mày: “Em không biết vì sao anh lại làm như vậy sao?”