CHƯƠNG 333
“Được được được, chúng ta cũng đi!”
Dứt lời, bà cụ nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Tịch Nghiên, cháu nghỉ ngơi cho khỏe đi, hôm khác bà lại tới thăm cháu!”
Sau đó lại nhìn Mục Chính Hi: “Chăm sóc Tịch Nghiên cho tốt vào!”
Dứt lời, bà cụ Mục chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, ngoài cửa xuất hiện một bóng dáng, ôm một bó hoa tươi to đùng.
“Cô Hạ Tịch Nghiên có ở đây không?”
“Có tôi!” Hạ Tịch Nghiên lên tiếng.
“Tôi là trợ lý của tổng giám đốc Huống, †ổng giám đốc Huống của chúng tôi cảm thấy vô cùng áy náy, vì anh ấy có việc không thể đích thân tới nên đặc biệt bảo †ôi mang tới một bó hoa, còn có chút đồ ăn nữa, thay cho lời xin lỗi!”
Tổng giám đốc Huống?
Khi nghe được bốn chữ này, Hạ Tịch Nghiên thấy rõ ràng bóng lưng bà cụ hơi khựng lại, ngay sau đó bước chân càng nhanh hơn như đang trốn ra khỏi phòng bệnh vậy.
Hạ Tịch Nghiên nhíu mày, cảm thấy rất kỳ lạ.
Nhưng bây giờ cô cũng không rảnh bận †âm, nhìn người kia rồi hỏi: “Tổng giám đốc Huống là…?”
“Tổng giám đốc Tập đoàn Hoa Vũ ạ!”
Nghe thấy vậy, Hạ Tịch Nghiên giật mình hiểu ra.
“Ồ, được rồi, cảm ơn!”
Trợ lý đưa hoa tươi cho Hạ Tịch Nghiên rồi vỗ tay, sau đó lập tức xuất hiện một cảnh tượng hoành tráng.
Mấy người đi vào, có người ôm hoa †ươi, có người bưng đồ ăn, nhanh chóng xếp đầy một bàn.
Hạ Tịch Nghiên hơi sững sờ.
Sau đó trợ lý nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Cô Hạ, tổng giám đốc Huống nói nếu có thời gian sẽ tới thăm cô. Nếu như không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây ạ!”
“Đợi đãi”
“Cô Hạ còn có chuyện gì sao?” Trợ lý nhìn Hạ Tịch Nghiên rồi hỏi.
Hạ Tịch Nghiên: “… Giúp tôi chuyển lời cảm ơn tới tổng giám đốc Huống của các anh!”
Trợ lý ngẩn người, sau đấy lập tức gật đầu: “Được, tôi biết rồi!”
Thế là trợ lý rời đi.
Đây vốn dĩ là bệnh viện, tặng hoa cũng là điều bình thường thôi.Nhìn những đồ ăn được đưa tới đã được đậy lại cẩn thận, vừa nhìn đã biết là đồ tây.
Lúc này, Hạ Tịch Nghiên ôm một bó hoa, ngẩng đầu lên nhìn Mục Chính Hi: “Thực ra chỉ cần anh nói một câu là tổng giám đốc Huống chắc chắn sẽ hủy bỏ tin tức, nhưng vì sao anh lại không làm như vậy?”
Nhắc tới chuyện này, Mục Chính Hi lại có chút chột dạ.
Tuy chuyện là do bà nội làm, nhưng anh cũng âm thầm thừa nhận, không muốn thanh minh, anh rất vui vẻ hưởng thụ scandal với Hạ Tịch Nghiên.
“Chuyện này… em tưởng công ty là do †ôi mở chắc? Lần trước đã nhờ vả người ta rồi, lẽ nào lần này còn làm phiền người ta nữa sao?”