CHƯƠNG 331
Hạ Kỳ Lâm ở bên cạnh nhìn, hiếm khi thấy Hạ Tịch Nghiên cười vui vẻ đến vậy.
Hạ Tịch Nghiên quay đầu, nhìn Hạ Kỳ Lâm: “Sao thế anh?”
Hạ Kỳ Lâm lắc đầu: “Không có gì, sao vậy? Muốn nói gì với anh à?”
“Thật ra cũng không có gì, chỉ là sợ hai người cãi nhau nên mới muốn anh ta rời đi thôi!”
Hạ Kỳ Lâm gật đầu: “Mục Chính Hi không giống trước đây nữa!”
Nghe vậy, Hạ Tịch Nghiên nhướng mày: “Không giống chỗ nào?”
“Không nói rõ được, không ngờ bây giờ anh ta lại nghe lời em!” Hạ Kỳ Lâm nói.
Nói tới chuyện này, Hạ Tịch Nghiên bật cười: “Đó là vì bà cụ Mục ra lệnh cho anh †a đấy, chứ không phải anh ta nghe em đâu!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Nghe vậy, Hạ Kỳ Lâm cũng cười theo ca.
Nhưng rốt cuộc là thế nào, Hạ Kỳ Lâm rất rõ ràng.
Đây là cảm giác giữa đàn ông với đàn ông.
Nếu không phải vì để ý ai đó thì dù ai ra lệnh cũng có thể không nghe. Hơn nữa, ánh mắt Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên mang theo vẻ chiêu chuộng!
Tuyệt đối không phải do người khác áp đặt!
Có điều, đương nhiên Hạ Kỳ Lâm sẽ không nói những chuyện này với Hạ Tịch Nghiên.
Vì anh không hề hy vọng họ ở bên nhau.
Mà bên ngoài cửa.
Mục Chính Hi gọi hai cuộc điện thoại.
Cuộc gọi thứ hai đương nhiên là gọi cho Huống Thiên Hựu.
“A lô!” Đầu bên kia nghe máy, giọng nói mang theo chút lười biếng.
“Huống Thiên Hựu, tốt nhất cậu phải cho tôi một lời giải thích!” Vừa nghe điện thoại Mục Chính Hi đã hung hăng nói.
“Giải thích? Giải thích cái gì?”
“Đừng có nói với tôi là cậu chưa xem tin tức!” Mục Chính Hi nói, anh không tin đâu.
Quả nhiên, câu nói này lập tức khiến Huống Thiên Hựu sửng sốt: “Cậu nói đúng rồi đấy, tôi được nghỉ một ngày, trừ mấy người các cậu gọi tới, tôi không nghe máy của ai khác cải”
“Phóng viên xông vào bãi đỗ xe, khiến Hạ Tịch Nghiên bị thương, cậu nhất định phải nói chuyện này cho ra nhẽ!” Mục Chính Hi nói.
Nghe vậy, đầu bên kia điện thoại có vẻ tỉnh táo hơn rất nhiều: “Cậu nói cái gì?”
“Bị thương thế nào?” Anh hỏi.
“Gãy xương, nằm viện!”
Nghe vậy, Huống Thiên Hựu thở phào một hơi: “May mà không có vấn đề gì lớn, nếu không cậu nhất định giết không tha!”
Dứt lời, anh cầm điều khiển, mở tivi lên, lười biếng ngồi trên sô pha xem tin tức, khuôn mặt uể oải lộ rõ vẻ phóng túng.
Sau khi xem xong, khóe miệng cong lên một nụ cười thích thú.
“Chính Hi, cậu nên cảm ơn tôi đấy chứ?