CHƯƠNG 330
Hạ Kỳ Lâm, Mục Chính Hi và Hạ Tịch Nghiên.
Hạ Kỳ Lâm đi tới, nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Sao rồi? Còn đau không?”
Hạ Tịch Nghiên lắc đầu cười: “Không đau nữa rồi, em đâu có yếu đuối như vậy chứ?”
“Sau này cẩn thận chút!” Hạ Kỳ Lâm dặn dò.
Hạ Tịch Nghiên gật đầu: “Em biết rồi anh!”
Dứt lời, Hạ Kỳ Lâm ngước mắt nhìn Mục Chính Hi ở bên cạnh.
“Tổng giám đốc Mục, không hiểu sao cứ chuyện gì liên quan tới anh thì Tịch Nghiên lại bị thương!” Hạ Kỳ Lâm ẩn ý nói.
Nghe vậy, Mục Chính Hi bỗng nở nụ cười tà mị, đôi mắt sâu thẳm nhìn Hạ Kỳ Lâm: “Vậy sao?”
“Lễ nào không phải sao?”
“Anh muốn nói gì?” Mục Chính Hi nhìn anh ta hỏi, không hiểu sao anh rất ác cảm với người anh trai này của Hạ Tịch Nghiên!
Không hiểu sao anh không thích cho lắm.
Vì anh cứ luôn cảm thấy, ánh mắt anh ta nhìn Hạ Tịch Nghiên rất lạ, cảm giác có gì đấy bất thường.
Hạ Kỳ Lâm lại cười nói: “Không có ý gì, chỉ nói ra sự thật mà thôi!”
Khóe miệng Mục Chính Hi khẽ cong lên, nhưng lại có chút lạnh lùng: “Thế thì hết cách mất rồi, vì trong tương lai, mọi chuyện của cô ấy đều có liên quan tới tôi!”
Nghe vậy, Hạ Kỳ Lâm không vui nhíu mày, như hoàng tử dịu dàng cuối cùng lộ ra chút tức giận: “Anh có ý gì?”
Nhìn dáng vẻ tức giận của anh ta, cuối cùng không giả bộ được nữa rồi à?
Rõ ràng là sói đội lốt cừu, nhưng lúc nào cũng ra vẻ lịch lãm, không mệt sao?
Anh ta càng tức giận, Mục Chính Hi càng vui vẻ, chỉ ném cho anh ta ba chữ: “Tự mình hiểu!”
Nói chuyện với Mục Chính Hi, Hạ Tịch Nghiên còn tức muốn chết chứ nói gì tới người lịch lãm, không giỏi ăn nói như Hạ Kỳ Lâm.
Thấy họ chuẩn bị nóng máu, Hạ Tịch Nghiên lên tiếng: “Được rồi, hai người định cãi nhau đấy à?”
“Nếu muốn cãi nhau thì ra ngoài mà cãi, bệnh nhân muốn nghỉ ngơi!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Vậy là, quả nhiên hai người đều ngoan ngoãn ngậm miệng.
Lúc này, không khí giữa ba người càng thêm quỷ dị. Đột nhiên Hạ Tịch Nghiên nghiêng đầu nhìn Mục Chính Hi: “Tôi đói bụng, muốn ăn “Thì sao?”
“Anh đi mua đồ ăn đi!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Mục Chính Hi nhíu mày, cô gái này cứ thản nhiên sai khiến anh như người hầu vậy, anh có chút bất mãn lên tiếng: “Sao em không bảo anh em đi?”
“Anh từng thấy có em gái nào sai anh chưa? Huống hồ, tôi có chuyện muốn nói với anh tôi, hơn nữa anh đừng quên, vừa rồi bà nói anh phải chăm sóc tôi cho tốt đấy!”
“Em lấy bà ra để uy hiếp tôi sao?”
“Đúng vậy.”
Hạ Tịch Nghiên không hề phủ nhận.
Mục Chính Hi hưng dữ nhìn Hạ Tịch Nghiên, mấy giây sau để lại cho cô một ánh mắt “xem như em lợi hại”, sau đó quay người rời đi.
Hạ Tịch Nghiên ngồi đó, không hiểu sao thấy anh thỏa hiệp lại cảm thấy rất vui.