CHƯƠNG 322
Cô ta rất muốn điên cuồng gào lên, gào thật to, sau đó chất vấn anh, vì sao!
Dựa vào cái gì!
Hạ Tịch Nghiên đó tốt hơn cô ta chỗ nào?
Nhưng mà, cô ta không thể!
Nước mắt lưng tròng, cô ta không thể rơi lệ được!
Dù có thể nào thì cô ta cũng sẽ không từ bỏiI Nhất định!!!
Nghĩ vậy, cô ta thẳng thừng đi theo anh…
Trong bãi đỗ xe.
Vô cùng náo nhiệt.
Cũng không vì Hạ Tịch Nghiên bị ngã mà phóng viên không đặt câu hỏi nữa, mà có vẻ còn hỏi càng thêm dồn dập hơn.
Hạ Tịch Nghiên ngồi dưới đất, thử muốn đứng lên nhưng những phóng viên đó không cho cô cơ hội!
Mục Chính Hi đến bãi đỗ xe nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hoàn toàn không thấy bóng dáng Hạ Tịch Nghiên đâu, chỉ thấy một đám phóng viên vây xung quanh nhìn.
“Tránh ra hết cho tôi!” Lúc này, giọng nóilạnh lùng của Mục Chính Hi vang lên phía sau.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy âm thanh này, tất cả phóng viên đều ngẩn người, quay đầu lại, khi nhìn thấy Mục Chính Hi, tất cả đều bị ánh mắt sắc lạnh của anh làm cho sợ hãi.
Rất hiếm khi thấy Mục Chính Hi có dáng vẻ như vậy!
Lúc này, Mục Chính Hi đi thẳng tới, giờ phút này không ai dám lên tiếng cả, chỉ nhìn Mục Chính Hi.
Sau đó yên lặng chờ cảnh tượng tiếp theo.
Mục Chính Hi đi tới, khi nhìn thấy Hạ Tịch Nghiên ở dưới đất, anh nhíu mày, sau đó ngồi xổm xuống, không nói nhiều lời, thẳng thừng bế cô lên.
Giống như hoàng tử trong phim truyền hình, giải cứu nàng công chúa đang đau khổ.
Hạ Tịch Nghiên sửng sốt, theo bản năng duỗi tay ôm lấy cổ anh.
Không thể phủ nhận, sự xuất hiện đột ngột của Mục Chính Hi lúc này khiến trái †im cô đập liên hồi, nhưng cô không thể hiện ra ngoài, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Mục Chính Hi.
Một lúc lâu sau cô mới lên tiếng: “Sao, sao anh lại tới?” Thế này thì không phải bọn họ sẽ càng khó giải thích rõ ràng sao?
Mục Chính Hi lại nghiêng mặt nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú vô cùng nghiêm túc: “Nếu tôi không tới thì em phải làm sao đây?”
Chỉ một câu nói, nhưng lại nhẹ nhàng chạm đến trái tim.
Phóng viên xung quanh nghe được, không khỏi ồ lên.
Mặt Hạ Tịch Nghiên cũng đỏ ửng!
Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên, nở nụ cười hào hoa phong nhã, ánh mắt đó,cũng chỉ dành riêng cho một mình cô.
Phóng viên vốn đang định phỏng vấn thì Mục Chính Hi lại nghiêng đầu, nhìn về phía họ với đôi mắt sắc bén, sau đó lạnh lùng nói: “Chuyện hôm nay tôi sẽ không bỏ qua đâu, nhất định sẽ truy cứu việc ai làm cô Ị”
ấy ngã, hơn nữa, sẽ kiện tới cùng Các phóng viên lập tức ngẩn người trước lời nói của anh, không ai dám đặt câu hỏi nữa cả.
Mục Chính Hi ôm cô vào thẳng trong xe.