CHƯƠNG 319
Dù thế nào thì thái độ của Hạ Tịch Nghiên thực sự khiến mọi người cảm thấy rất thoải mái.
Khả Khả đứng cạnh cũng phải sững sờ.
Không lẽ đây chính là đạo lý mà Hạ Tịch Nghiên vừa nói, thêm một kẻ thù, không bằng thêm một người bạn?
“Dù sao thì chúng tôi vẫn phải cảm ơn côi”
“Mọi người đều là đồng nghiệp, đừng nói cảm ơn nữa!”
“Vậy sau này, chúng ta có thể cùng nhau làm việc được không?”
“Tất nhiên rồi, chúng ta vốn là đồng nghiệp mài!” Hạ Tịch Nghiên cười nói.
Lúc này, hai người kia mới nhẹ nhõm, họ cười rộ lên: “Không ngờ cô Hạ lại rộng lượng như vậy, cô tốt tính thật đấy!”
“Đừng gọi tôi là cô Hạ nữa, đều là đồng nghiệp cả, gọi tôi Tịch Nghiên là được rồi!”
Cô cởi mở nói.
“Được, vậy chúng tôi không khách sáo nữa!”
Thế là, mọi người nhanh chóng trở nên thân thiết.
Lúc Lăng Tiêu Tường từ dưới tầng đi lên đã bắt gặp cảnh tượng này.
Sắc mặt cô ta lập tức trở nên khó coi, nhìn chằm chằm vào họ.
Hai người kia nhìn thấy Lăng Tiêu Tường, vội nói: “Tịch Nghiên, vậy chúng tôi đi trước nhé!”
Hạ Tịch Nghiên cũng đã nhìn thấy cô †a. Bây giờ, cô càng thêm chắc chắn rằng, trước đó bọn họ có mối quan hệ gì đó với nhau.
Không chừng chính Lăng Tiêu Tường đã sắp xếp hai người kia ở đây để theo dõi Mục Chính Hi cũng nên.
Bà nội đúng là tinh tường, vừa nhìn đã tỏ.
Nghĩ đến đây, Hạ Tịch Nghiên bất giác mỉm cười, gật đầu.
Hai người kia vội kéo nhau chuồn mất.
Khả Khả nhìn Hạ Tịch Nghiên, rồi lại nhìn Lăng Tiêu Tường, không khỏi châm chọc: “Có người làm mất lòng dân rồi kìa!”
Rõ ràng câu này là nói với Lăng Tiêu 3 Tường.
Cô ta đứng đó tròn mười giây, lúc này mới lướt qua Hạ Tịch Nghiên, nhìn cô bằng ánh mắt khinh khỉnh cùng dáng vẻ ngạo mạn như một con công.
“Hạ Tịch Nghiên, cô đừng tưởng rằng có bà cụ Mục đứng sau chống lưng rồi thì muốn làm gì cũng được. Kiểu gì cũng sẽ có một ngày bọn họ sẽ nhận ra bộ mặt thật của cô thôi!” Nói xong, cô ta xoay người bước đi.
Nhìn dáng vẻ kiêu căng bệ vệ của Lăng Tiêu Tường, Khả Khả không khỏi làm một động tác nhỏ sau lưng cô ta.
“Hừ, ghen tị với người ta nhưng không làm gì được, chỉ biết công kích là giỏi!” Khả Khả không khỏi mắng thay Hạ Tịch Nghiên một câu.
Hạ Tịch Nghiên bật cười: “Thường thường đối với những chuyện như vậy, chúng ta có một từ thôi!”
BÍ Tường.
Cô ta đứng đó tròn mười giây, lúc này mới lướt qua Hạ Tịch Nghiên, nhìn cô bằng ánh mắt khinh khỉnh cùng dáng vẻ ngạo mạn như một con công.
“Hạ Tịch Nghiên, cô đừng tưởng rằng có bà cụ Mục đứng sau chống lưng rồi thì muốn làm gì cũng được. Kiểu gì cũng sẽ có một ngày bọn họ sẽ nhận ra bộ mặt thật của cô thôi!” Nói xong, cô ta xoay người bước đi.