CHƯƠNG 317
Sau khi bà cụ đi khỏi, Hạ Tịch Nghiên mới quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Mục Chính Hi: “Anh không thấy lạ sao?”
Mục Chính Hi giả bộ thản nhiên: “Lạ chỗ nào?”
“Phản ứng của bà nội đó!”
“Lạ như nào?”
“Hình như bà không muốn chúng ta mở họp báo!” Hạ Tịch Nghiên suy đoán.
Mục Chính Hi nhướng mày: “Có sao?
Chắc là do bà nhiều tuổi rồi nên không muốn phiền phức thôi!”
Hạ Tịch Nghiên nhíu mày, đứng ngây ra nghĩ, càng nghĩ càng thấy không đúng: “Anh nói xem, sao có thể trùng hợp như vậy được. Muộn như vậy rồi mà vẫn còn có người ở đó săn ảnh của chúng ta!” Hạ Tịch Nghiên thong thả mở miệng hỏi.
Phải công nhận rằng, Hạ Tịch Nghiên là một người phụ nữ không những nhạy bén mà còn rất thông minh.
“Có thể là bọn họ biết bà nội trở về nên cố tình tới săn ảnh, chỉ là không ngờ em cũng ở đó thôi!” Mục Chính Hi đáp.
Lời này nói ra, nghe thì cũng có lý đấy.
Nhưng Hạ Tịch Nghiên vẫn cảm thấy rất kỳ lạ.
Một sự kỳ lạ khó nói thành lời.
Lúc này, Mục Chính Hi mới đưa mắt nhìn cô: “Được rồi, nếu em không còn việc gì nữa thì ra ngoài đi, tôi còn phải làm việc!”
Nghe Mục Chính Hi nói vậy, Hạ Tịch Nghiên chỉ liếc nhìn anh, không nói thêm nữa, đi thẳng ra ngoài.
Quả nhiên, sau phen náo loạn vừa rồi, tất cả những người oán hận Hạ Tịch Nghiên đều đã ngoan ngoãn ngậm miệng, không dám ho he nữa.
Bầu không khí trong bộ phận thiết kế rất kỳ quái.
Không còn ai thắc mắc về mối quan hệ của cô với nhà họ Mục nữa. Nhưng lại có vài người nói rằng, có vẻ bà cụ Mục rất tốt với cô.
Hạ Tịch Nghiên cũng thấy như vậy, cô cũng rất quý bà cụ.
Kết quả còn có người hỏi, có khi nào bà cụ thật sự coi cô là cháu dâu nên mới đối tốt với cô như vậy không?
Hạ Tịch Nghiên đáp chắc nịch, cho dù không phải là cháu dâu thì quan hệ giữa họ vẫn luôn tốt đẹp!
Quý mấn là quý mến!
Hai người đều vừa mắt nhau!
Hạ Tịch Nghiên trước giờ vẫn luôn được lòng người lớn tuổi.
Những người thích cô sẽ mừng cho cô, những người không ưa cô, lúc này cũng chỉ đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không dám hé răng nói nửa lời.
Về phía Lăng Tiêu Tường, cả ngày nay sắc mặt cô ta đều u ám.
Có đôi lúc, những thứ bạn phải vắt óc †ìm kế mới có được thì với người khác lại dễ như trở bàn tay, cảm giác này thực sự rất khó chịu, rất cay cú.
Có điều, dù thế nào đi nữa thì Mục Chính Hi nhất định phải là của cô ta!