CHƯƠNG 316
Bà cụ Mục thích Hạ Tịch Nghiên là hoàn †oàn lộ rõ ra ngoài, không thể nghỉ ngờ.
“Bà nội, cháu không ấm ức đâu!” Hạ Tịch Nghiên cười nói, rất tôn trọng bà cụ Mục.
“Đúng đấy, chính cô ấy cũng nói là không phải rồi!” Mục Chính Hi nói.
Hạ Tịch Nghiên: “…”
Có vẻ bà cụ cảm nhận được chỗ nào đó không đúng lắm, nhìn bọn họ hỏi: “Hai đứa cãi nhau à?”
“Không ạI”
“Không ạI”
Hai người đồng thanh một lời.
Độ ăn ý này…
Hơi quá thì phải…
Bà cụ nhìn bọn họ một hồi, sau đó cười nói: “Không phải thì tốt, không phải thì tốt. Thấy hai đứa ăn ý như thế bà cũng an tâm!”
Hạ Tịch Nghiên lườm Mục Chính Hi, anh cũng liếc mắt nhìn cô.
Hạ Tịch Nghiên nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Bà nội, bà cũng biết chuyện này mà lộ ra ngoài thì ai cũng sẽ chịu ảnh hưởng xấu mà, cho nên cháu định mời họp báo!”
Hạ Tịch Nghiên chủ động nhắc chuyện này, bà cụ Mục hơi sửng sốt.
Bà Mục cũng giật mình, hai người đưa mắt nhìn nhau.
“Chuyện này… ờm… thực ra không cần thiết phải mở họp báo đâu, để qua một thời gian nó khắc tự lắng xuống ấy mài!” Bà cụ nói.
“Nhưng hiện giờ ngày nào cũng có một đám đông phóng viên chặn ở ngoài cửa đó ạ!” Đi làm hay tan ca đều rất khó khăn, quả thực khiến người ta đau đầu.
“bi lối đặc biệt ấy, bảo Chính Hi lái xe đưa cháu về!” Bà cụ gợi ý.
Hạ Tịch Nghiên cảm thấy không ổn: “… Vốn đã gây hiểu lầm lắm rồi, lỡ như bị người khác nhìn thấy thì tiêu mất!” Cô lo lắng.
Hiện giờ cô đang rất rối, không biết quay về phải giải thích thế nào với mấy người nhiều chuyện ở bộ phận thiết kế đây.
Bà cụ cười xòa: “Ngồi trong xe thì bọn họ thấy làm sao được? Không phải hôm nay hai đứa cũng ngồi trong xe đấy sao?
Phóng viên cũng chỉ có thể nhìn từ bên ngoài, có làm gì được đâu?”
Hạ Tịch Nghiên á khẩu tập một.
“Đám phóng viên toàn vậy đấy. Dăm ba bữa không săn được tin sẽ sớm từ bỏ ý định thôi!”
Hạ Tịch Nghiên á khẩu tập hai.
“Được rồi, được rồi, bà mệt rồi, buồn ngủ lắm. Bà còn có việc, đi trước đây, hai đứa cứ bận việc của mình đi!” Bà cụ nói.
“Ôi, hôm nay không nghỉ trưa nên mệt thật đấy, Nhược Lâm, chúng ta về nghỉ ngơi thôi!” Bà cụ vừa đi vừa nói.
Hạ Tịch Nghiên và Mục Chính Hi: “…”
Mục Chính Hi nheo mắt nhìn về phía bà cụ, ánh mắt dần trở nên thâm trầm. Suy nghĩ hồi lâu, đôi mắt anh bất chợt lóe sáng, khóe miệng gợn lên một nụ cười xấu xa…
Hạ Tịch Nghiên nhìn bà cụ, cô luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.