CHƯƠNG 314
“Cô Lăng, cô nói đỡ giúp chúng tôi với…”
Ốc còn chẳng lo nổi mình ốc, giờ này Lăng Tiêu Tường sao còn có khả năng cầu xin cho bọn họ được chứ!
Lăng Tiêu Tường chỉ có thể làm như không thấy.
“Cô Lăng, chúng tôi vì giúp cô nên mới làm thế mà… cô nói một câu với Tổng giám đốc Mục giúp chúng tôi!”
Lời này vô tình lộ ra rất nhiều tin tức.
Lăng Tiêu Tường vẫn đứng yên ở đó nhưng lại căng thẳng vô cùng, nói nói thêm gì nữa thì e là sẽ lộ ra càng nhiều.
Nhưng bà cụ Mục là người khôn khéo nhường nào chứ, nếu Lăng Tiêu Tường lên tiếng thì chẳng khác nào có tật giật mình.
Vậy nên cô ta chỉ có thể đưa mắt ra hiệu với bọn họ mà vẫn không dám nói câu gì.
Hạ Tịch Nghiên đứng bên cạnh có vẻ cũng đã hiểu ra điều gì đó.
Hừ, đám nhà giàu này chỉ giỏi gây rối thôi!
Hạ Tịch Nghiên nghĩ ngợi một lát, quay Ị”
sang bà cụ Mục: “Bà cụ… bà nội Nghe Hạ Tịch Nghiên gọi mình là bà nội, bà cụ Mục mới cảm thấy thuận tai hơn nhiều.
“Bà nội, hay là tha cho bọn họ đi ạ, cháu †in lần sau bọn họ cũng không dám nữa đâu!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Không ngờ Hạ Tịch Nghiên sẽ lên tiếng nói giúp mình, hai người kia thoáng sửng sốt, sau đó liên tục gật đầu.
“Cháu đừng quên, vừa rồi bọn họ giơ tay là muốn đánh cháu đấy!” Bà cụ Mục nói.
“Nên cháu tin chắc sau lần này bọn họ không dám nữa đâu ạ!” Hạ Tịch Nghiên cười đáp.
Bà cụ Mục nhìn cô.
“Bà nội, bà khua chiêng gõ trống bảo vệ cháu như vậy, để mọi người thấy rồi thì sau này cũng không ai dám đến trêu chọc cháu nữa đâu!”
“Thế mới tốt, ai dám trêu chọc cháu chính là không nể mặt bà già này!” Lời này của bà cụ Mục rõ ràng là nói cho những người có mặt ở đây nghe.
Hạ Tịch Nghiên ngượng ngùng, bà cụ có cần rành rọt thế không!
“Bà nội, bây giờ là thời điểm cần dùng người, cứ giữ bọn họ lại quan sát đi. Nếu sau này tái phạm thì hãng khai trừ!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Nếu ngay cả Hạ Tịch Nghiên đã nói như vậy rồi, bà cụ Mục còn lý do gì để không nhả ra nữa.
“Cháu đã nói đến nước này, vậy thì nghe cháu đi!”
“Cảm ơn bà nội!”
Lúc này bà cụ Mục mới nhìn sang phía hai người kia: “Nếu không phải Tịch Nghiên nói tốt cho hai cô thì tôi chăc chăn sẽ đuối việc hai cô!”
“Vâng! Cảm ơn bà cụ Mục, cảm ơn cô Hạ ạ!”
Hạ Tịch Nghiên quay sang nhìn bọn họ: “Không cần cảm ơn, nhưng ít nhất các cô phải xin lỗi tôi chứ!”
Hai người kia kinh ngạc nhìn Hạ Tịch Nghiên, cô cũng bình thản nhìn lại bọn họ, dáng vẻ kiên quyết.
Cuối cùng, hai người kia đồng thời lên tiếng: “Rất xin lỗi cô Hạ!”