Cô Vợ Xấu Xí Hạ Tịch Nghiên

Chương 305




CHƯƠNG 305

Nghe Hạ Tịch Nghiên nói vậy, Mục Chính Hi nhíu mày: “Em để ý tới ánh mắt người khác đến vậy sao?”

“Không phải tôi để ý, chỉ là không muốn người khác hiểu lầm tôi với anh thôi!” Hạ Tịch Nghiên nói, ai cũng được, chỉ duy nhất Mục Chính Hi là không được.

Lời này khiến Mục Chính Hi rất không vui: “Ý gì? Lẽ nào tôi khiến em mất mặt sao?”

“Không phải!”

“Thế vì sao?”

“Không phải chuyện gì cũng có lý do!”

Hạ Tịch Nghiên nói.

Nghe thấy câu này, ý cười trên khóe miệng Mục Chính Hi càng lạnh lùng hơn: “Vậy sao? Thế thì e là em phải thất vọng rồi!”

Hạ Tịch Nghiên nhíu mày, trừng mắt nhìn anh: “Anh có ý gì?”

“Vi tôi không định giải thích!”

“Mục Chính Hi!” Hạ Tịch Nghiên lên tiếng.

“Câm miệng!”

Hạ Tịch Nghiên: “…”

Nhìn sườn mặt Mục Chính Hi, Hạ Tịch Nghiên cũng không biết rốt cuộc anh giận cái gì, nhưng hiện giờ, Hạ Tịch Nghiên không muốn nói nữa. Hai người đều duy trì im lặng, Mục Chính Hi cũng không nói gì, thẳng thừng vòng qua lối đi đặc biệt tới công ty.

Bên trong công ty.

Tiếng người ồn ào.

Tất cả mọi người đều không ngờ, ngoài mặt trông Hạ Tịch Nghiên có vẻ vô hại, thực tế lại tiến triển đến mức này với Mục Chính Hi.

Những người có quan hệ tốt với cô ở bộ phận thiết kế định chờ cô tới hỏi cho rõ ràng.

Không ổn rồi, những lời khó nghe sau lưng, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn phải chịu cái danh tiểu tam!

Lúc này Lăng Tiêu Tường đang xem tạp chí, khuôn mặt xinh đẹp biến sắc, tạp chí cũng bị cô ta đặt sang một bên.

Hạ Tịch Nghiên!!!

Ánh mắt cô ta tràn đầy căm hận, ghen ty!

Bao nhiêu lần cô ta tới gặp bà cụ Mục đều bị họ phớt lờ, không ngờ Hạ Tịch Nghiên lại có thể!

Nghĩ tới đây, trong lòng cô ta khó chịu không nói nên lời, không thoải mái chút nào!

Nghĩ tới tối qua cô ta còn gọi điện thoại cho Mục Chính Hi…

Nghĩ tới khoảnh khắc họ ăn cơm cùng nhau, cô ta không thể nào chịu nổi!

Đúng lúc này, có người cất tiếng gọi: “Mọi người tới xem này, tổng giám đốc Mục bị phóng viên chụp được rồi!”

Lời nói vừa dứt, mấy người lập tức xúm lại.

Lăng Tiêu Tường nghe vậy cũng đi tới.

“Là ở trước cổng công ty chúng ta…” Có nhân viên nói.