CHƯƠNG 297
Nhưng anh đã nói tới nước như vậy, cô còn có thể làm được gì nữa.
Có điều, cô có thể nhận ra Hạ Nguyên và Hứa Nghi Tuệ rất thích Tống Kỳ, đúng là càng nhìn càng thấy thuận mắt.
Hạ Tịch Nghiên ngồi im lặng một bên ăn cơm, gần như không nói gì cả nhưng cô thấy rõ là Tống Kỳ cũng thích.
Anh liên tục cười nói đáp lời.
Cuổi cùng, mọi người cũng cơm nước xong xuôi.
Mọi người cùng ngồi nói chuyện trong phòng khách.
Hứa Nghi Tuệ suýt chút nữa là hỏi một lượt gia phả tổ tiên nhà Tống Kỳ ra luôn, nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn kiên nhẫn trả lời, không để lộ ra chút thái độ khó chịu nào.
Cứ như đối với anh, việc được người khác tìm hiểu như vậy là một sự công nhận vậy.
Hạ Tịch Nghiên đứng một bên xem, cô muốn lên tiếng ngăn cản nhưng lại phát hiện ra mình không biết mở lời như thế nào cả.
Dù sao bọn họ cũng vì muốn tốt cho Vậy nên Hạ Tịch Nghiên chọn cách im lặng.
Lúc này Hứa Nghi Tuệ lên tiếng nói: 2/7 “Tống Kỳ, hôm nay cậu tới đây có phải có chuyện cần tìm Tịch Nghiên không?” Hứa Nghi Tuệ tự nhiên hỏi một câu.
Nói đến chuyện này, Tống Kỳ có hơi bất ngờ, nhưng anh đã lập tức mỉm cười nói: “Thực ra cũng không có chuyện gì ạ, vừa hay cháu có thời gian nên tới thăm mọi người thôi.”
“Chắc là vì thông tin hôm nay ở trên tạp chí đúng không?” Hứa Nghi Tuệ nói.
Làm gì có người đàn ông nào lại không để ý tới chuyện này chứ?
Có thể nhìn ra được, cậu trai tên Tống Kỳ này có ấn tượng rất tốt với Hạ Tịch Nghiên.
“Mẹ!” Hạ Tịch Nghiên đứng bên cạnh kêu lên.
Hứa Nghi Tuệ không quan tâm đến việc Hạ Tịch Nghiên đang gọi, bà tiếp tục hỏi Tống Kỳ: “Thực ra cậu cũng sống trong giới đó, cũng biết thừa những tin tức như vậy 3/7 là ăn không nói có, là chuyện không hề xảy ra.
Nghe thấy Hứa Nghi Tuệ tự mình giải thích, Tống Kỳ mỉm cười: “Cháu biết mà ạ, cháu cũng tin Tịch Nghiên.” Nói xong, ánh mắt của Tống Kỳ nhìn về phía Hạ Tịch Nghiên.
Giây phút đó, tự nhiên Hạ Tịch Nghiên không biết mình có cảm giác gì…
Câu nói đó vô cùng đơn giản nhưng lại khiến Hứa Nghi Tuệ vô cùng hài lòng.
Gần như chỉ sau một lần gặp, bọn họ đã càng lúc càng hài lòng với Tống Kỳ.
Đúng lúc Hạ Tịch Nghiên đang định nói gì đó thì điện thoại của cô đổ chuông, cô nhìn số điện thoại rồi lại nhìn mọi người: “Con đi nghe điện thoại đã ạ.”
Nói xong, cô cầm điện thoại đi sang một góc.
Nhìn thấy hành động đó của Hạ Tịch Nghiên, ánh mắt của Tống Kỳ hơi tối đi, 4/7 dường như anh đã đoán được cuộc điện thoại đó là do ai gọi tới…
“Alo…” Hạ Tịch Nghiên đi sang một bên.
“Hạ Tịch Nghiên, em vẫn chưa về công ty đúng không?” Vừa nhận được điện thoại, ở đầu bên kia Mục Chính Hi đã giục giã, giọng nói vô cùng mất kiên nhẫn.
“Tôi đang ở nhà!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Nghe thấy giọng nói của cô có gì đó không đúng lắm, Mục Chính Hi chau mày: “Ai đang ở nhà em? Vì sao em lại nói nhỏ như vậy?”