CHƯƠNG 296
“Đây cũng không phải là món đồ quý giá gì, vốn dĩ là cháu làm trong ngành này mà, Ị”
mong bác cứ nhận lấy “Chuyện này…”
Lúc này Hạ Tịch Nghiên đứng bên cạnh cũng không chịu được nữa, cô không ngờ Tống Kỳ tới lại mang theo nhiều đồ quý giá như vậy.
“Tống Kỳ, những thứ này anh vẫn nên mang về thì hơn, anh thật sự không cần làm như vậy đâu!” Hạ Tịch Nghiên nói.
“Món đồ này thứ nhất là quà gặp mặt, thứ hai là cảm ơn sự giúp đỡ của em với anh khi anh ở đây, thứ ba là anh không có người thân họ hàng gì ở đây, về sau vẫn cần bác trai và bác gái chiếu cố nhiều hơn!” Tống Kỳ nói chuyện rất nghiêm túc và khiêm tốn, làm vợ chồng nhà họ Hạ nghe xong cũng cảm thấy thoải mái.
Từ nãy đến giờ Hạ Kỳ Lâm vẫn đứng ở bên cạnh không nói gì, nhưng anh có thể nhìn ra được Tống Kỳ có ý với Hạ Tịch Nghiên…
Nếu như vậy thì tốt hơn so với việc cô ở bên cạnh Mục Chính Hi rất nhiều!
Chỉ là anh là anh lớn, cho nên từ đầu đến cuối chỉ đứng một bên, không nói gì…
Nghe đến đây, Hạ Nguyên liền nói: “Cho dù cậu không tặng quà nhưng khi ở nước ngoài cậu đã chăm sóc Tịch Nghiên, chuyện này cũng đủ để chúng tôi quan tâm, chăm sóc đến cậu rồi.”
“Bác cứ coi những món đồ này như quà gặp mặt đi ạ, mong mọi người cứ nhận lấy nếu không cháu sẽ không được yên lòng!”
Tống Kỳ nói.
Sự chân thành của anh làm cho bọn họ không biết nói thế nào.
Cuối cùng Hạ Nguyên thở hắt ra một hơi: “Thôi được rồi, nhưng Tống Kỳ này, về sau cậu cần chúng tôi ở đây giúp đỡ gì thì cứ nói nhé!”
“Còn nữa món đồ sứ xanh này vẫn chỉ là tôi giữ hộ cậu ở đây thôi, bất cứ khi nào cậu muốn lấy về thì cậu cứ lấy!” Hạ Nguyên nói.
Tống Kỳ mỉm cười rồi gật đầu lia lịa: “Được ạ không có vấn đề gì đâu bác”
Vậy là mọi người đã đạt được đồng thuận chung trong vui vẻ.
“Tống Kỳ, hôm nay cậu ở lại ăn cơm đi.”
Hứa Nghi Tuệ nói.
Hiện giờ Hứa Nghỉ Tuệ càng nhìn Tống Kỳ lại càng thấy thuật mắt.
Tống Kỳ suy nghĩ một lát rồi mỉm cười, nói: “Vậy cháu cung kính không bằng tuân mệnh.”
Cả nhà họ Hạ ngập tràn tiếng cười.
Lúc này Hạ Kỳ Lâm cũng đứng dậy, nhìn về phía Tống Kỳ: “Chào cậu, tôi là Hạ Kỳ Lâm, là anh trai của Tịch Nghiên, cảm ơn sự chăm sóc của cậu dành cho Tịch Nghiên trong hai năm nay khi con bé ở nước ngoài.” Hạ Kỳ Lâm nói chuyện rất khách sáo.
Tống Kỳ nhìn Hạ Kỳ Lâm và mỉm cười: “Đó là điều tôi nên làm mà”
Lúc này, Hạ Kỳ Lâm quay đầu lại nhìn về phía chị Lý: “Chị Lý, lấy bình rượu vang quý được cất trong nhà ra đây.”
“Vâng, thưa cậu chủ.” Chị Lý đáp lời.
Rồi Hạ Kỳ Lâm nhìn Tống Kỳ: “Hôm nay chúng ta phải uống với nhau một ly!”
“Được, không thành vấn đề”
Tống Kỳ ở lại ăn cơm.
Từ đầu đến cuối Hạ Tịch Nghiên không nói thêm gì nữa, cô chỉ khế mỉm cười, suy nghĩ đến những món đồ Tống Kỳ đã tặng, những thứ đó đúng là hơi quý giá.