CHƯƠNG 287
Nghe thấy lời này, bà Mục mỉm cười, Mục Chính Hi cũng cười theo, sau đó Mục Chính Hi lại đánh một ván cờ tướng với Mục Trần.
Vừa đánh xong, Hạ Tịch Nghiên cũng từ trên tầng đi xuống.
“Bà nội đã ngủ rồi!” Hạ Tịch Nghiên nói.
“Vất vả cho cháu rồi!” Bà Mục nói.
Hạ Tịch Nghiên cười: “Là việc cháu nên làm!”
Thấy sắc trời đã tối, Hạ Tịch Nghiên lên tiếng: “Bà Mục, Tổng giám đốc Mục, sắc trời đã tối, cháu phải về rồi!”
Lúc này, bà Mục cũng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đã rất muộn rồi, hay là cháu ở lại đây một đêm đi, dù sao trong này còn nhiều phòng trống!”
“Không cần, cháu vẫn nên trở về thì tốt hơn!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Nói đến đây rồi, bà Mục cũng gật đầu, sau đó nhìn Mục Chính Hi: “Chính Hi, con đi tiễn Tịch Nghiên!”
“Không cần, cháu tự gọi xe trở về là được rồi!” Hạ Tịch Nghiên nói, thật sự không muốn làm phiền người ta.
“Giờ này mà em dám ngồi taxi sao?
Cũng không sợ bị bán!” Mục Chính Hi khoan thai lên tiếng.
Hạ Tịch Nghiên: “…”
Vốn dĩ không có chuyện gì, bị Mục Chính Hi nói kiểu này, quả thật giống như là sẽ xảy ra chuyện vậy.
Thế là, Mục Chính Hi kéo Hạ Tịch Nghiên rời đi.
Lên xe, Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi: “Mục Chính Hi, anh đang dọa tôi sao?”
“Dọa em”” Nói rồi, Mục Chính Hi nhìn cô: “Em không đọc tin tức mấy ngày trước à? Một người phụ nữ nửa đêm tan làm về nhà, gọi taxi, sau đó bị người ta cưỡng dâm rồi!” Mục Chính Hi nói.
Nói đến chuyện này, Hạ Tịch Nghiên cau mày.
“Hơn nữa, cô gái đó trông chẳng xinh đẹp là bao, cô Hạ à, trông em hiện giờ…”
“Mục Chính Hi!!!”
Anh còn chưa nói xong thì Hạ Tịch Nghiên đã ngắt lời anh. Trông dáng vẻ hiện giờ của cô, Mục Chính Hi mỉm cười, khởi động xe đi.
Hạ Tịch Nghiên trợn trắng mắt, hơn nữa không nói chuyện này là thật hay giả, nhưng tóm lại thì cẩn thận chút sẽ tốt hơn!
Xe lăn bánh trên đường, Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi: “Không ngờ rằng bà nội lại hoạt bát hơn trước nhiều như vậy!”
“Bà ấy vẫn luôn hoạt bát, chỉ là xem với ai thôi!”
“Có một bà nội như vậy, có người nhà như vậy, anh hạnh phúc thật!” Hạ Tịch Nghiên nói từng chữ một.
Nghe vậy, Mục Chính Hi nghiêng đầu nhìn cô: “Em nói lời này như kiểu em không có người nhà vậy!”
Lời này khiến khóe môi Hạ Tịch Nghiên nhất thời mím lại, ánh mắt thoáng lóe lên vẻ u ám khó phát hiện, sau đó cô lại cong môi cười: “Người nhà anh thú vị hơn!”
Đây là thứ Mục Chính Hiên cảm thấy hài lòng nhất từ trước tới giờ, cũng là chuyện anh cảm thấy tự hào nhất.
Gia đình anh, rất hòa thuận!