CHƯƠNG 286
“Nhưng mà mẹ, bác sĩ đã dặn dò mẹ nên ngủ sớm dậy sớm, uống thuốc đúng giời”
“Bác sĩ chỉ là phóng đại quá mức, nửa nghe nửa không nghe là được rồi!” Bà cụ Mục nói.
Hạ Tịch Nghiên nghe bọn họ nói chuyện, nhíu mày: “Bà nội, bà sao vậy?”
Sau khi nghe thấy lời nói của Hạ Tịch Nghiên, bà cụ Mục lên tiếng: “Ôi, không có chuyện gì, người già ý mà, khó tránh được có chút bệnh tật, uống thuốc là tốt rồi!”
Nghe thấy lời này, Mục Chính Hi lập tức đi đến: “Bà nội, mai cháu lại đưa bà đi kiểm †ra xem “Không cần, bà đã đi cùng mẹ cháu ra nước ngoài kiểm tra rồi, không có vấn đề gì lớn!” Bà cụ Mục nói.
“Vậy bà nghỉ ngơi sớm một chút!” Mục Chính Hi cũng lên tiếng nói.
Sức khỏe của bà cụ Mục mới là quan trọng nhất! Lúc này, Mục Chính Hi nhận điện thoại.
“Bà ở đây trò chuyện với Tịch Nghiên một lát!” Bà cụ Mục cũng là người có tính bướng bỉnh, mọi người khuyên như thế nào cũng không uống thuốc, không đi ngủ.
Lúc này, Hạ Tịch Nghiên nhìn bà cụ Mục: “Bà nội, hôm khác cháu lại đến nói chuyện với bà, nếu bà không ngủ, không uống thuốc, vậy cháu chính là người có tội, lần sau cháu cũng không dám đến thăm bà nữa!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Nghe thấy lời này, bà cụ Mục nhìn Hạ Tịch Nghiên nói: “Cháu cũng biết uy hiếp bà rồi!”
Hạ Tịch Nghiên mỉm cười: “Cháu nào có, chúng cháu đều lo lắng cho sức khỏe của bà, có phải bà cũng nên để chúng cháu yên tâm chút hay không!?” Hạ Tịch Nghiên nhìn bà, hỏi lại.
“Được, bà già rồi, nói không lại cái miệng nhỏ này của cháu!” Bà cụ Mục nói, sau đó nhận thuốc từ trong tay bà Mục, uống luôn.
Hạ Tịch Nghiên và Mục Chính Hi đều ở bên cạnh nhìn bà, không nhịn được hơi cong khóe miệng.
Ngay cả bà Mục cũng nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Khi ở nước ngoài, bà nội không chịu uống thuốc, lượn một vòng quanh gian phòng cũng vẫn không uống, xem ra, sau này phải để Tịch Nghiên đến giám sát Ị”
mẹ uống rồi Lời này khiến mọi người đều nở nụ cười.
Bà cụ Mục vừa uống thuốc xong, nghe thấy lời bà nói, cất lời: “Nào có!”
Nói xong, lại khiến cho mọi người cười vang, Hạ Tịch Nghiên nhìn bà: “Bà nội, cháu đưa bà lên tầng nghỉ ngơi!”
“Không trò chuyện thêm lát nữa saol?”
“Hôm khác lại trò chuyện tiếp!”
“Được rồi!” Bà cụ Mục bất đắc dĩ thở dài, sau đó Hạ Tịch Nghiên dìu bà đi lên Tầng.
“Cẩn thận!” Mục Chính Hi dặn dò, cũng không đi theo sau, mà nói chuyện với vợ chồng Mục Trần ở trong phòng khách, ánh mắt nhìn theo bóng hình của Hạ Tịch Nghiên, trong lòng có loại thoải mái khó nói thành lời.
“Chính Hi, thế nào rồi? Công ty phát triển như thế nào!?” Bà Mục nhìn Mục Chính Hi hỏi.
“Dạ, tất cả đều rất tốt, ba mẹ không cần lo lắng những chuyện này!”
“Đúng vậy, ba mẹ không cần lo lắng chuyện này, nhưng con mau mau kết hôn, sinh cháu trai cho ba mẹ bế đi!”
“Mẹ, mẹ lại bắt đầu rồi!” Mục Chính Hi nói.
“Chê mẹ phiền phức thì sớm làm xong chuyện này đi!”
“Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ cố gắng!” Mục Chính Hi đảm bảo.