CHƯƠNG 281:
Người phụ nữ này đối xử tốt với tất cả mọi người, nhưng chỉ tỏ thái độ phòng thủ với một mình anh ta.
Liếc nhìn Hạ Tịch Nghiên một cái, rồi nói: “Bà nội, bà chiều cô ấy đến vô thiên vô pháp rồi khiến cô ấy không sợ cháu chút nào!”
Nghe thấy thế, cụ Mục ngẩn người, hỏi :“Thật sao?”
“Còn không ạ!”
Ai biết được cụ Mục vui đến mức suýt chút nữa thì nhảy cả lên:”Tịch Nghiên, cháu làm tốt đấy, bà không nhìn nhầm cháu Mục Chính Hi: “…”
Hạ Tịch Nghiên bật cười.
Người nhà họ Mục đều mỉm cười.
“Bà, bà có phải bà nội ruột của cháu không thế ạ?” Mục Chính Hi hỏi.
“Không phải, ta là bà nội của Tịch Nghiên!”“Bà cụ Mục phú nhận lời anh.
Mục Chính Hi không biết nên nói gì mới được nữa.
Anh mỉm cười, lúc này, Hạ Tịch Nghiên thấy bà Mục đứng ở một bên, cười nói: “Bà Mục!”
Câu bà Mục này làm không ít người lạnh sống lưng!
Bà Mục thực ra rất vừa ý với Hạ Tịch Nghiên, nhưng không ngờ rằng cuối cùng họ đi đến nước đường ly hôn.
Hơn nữa, bọn họ hoàn toàn không biết sự tình, đơi đến khi họ biết thì Hạ Tịch Nghiên cũng đã đi rồi.
Bà Mục cười nhẹ:: “Bác cũng suýt chút nữa thì không nhận ra, so với hai năm trước khác nhiều quái”
Hạ Tịch Nghiên cười, Mục Chính Hi đứng một bên, không bóc mẽ Hạ Tịch Nghiên, chỉ là ánh mắt luôn hướng về phía cô.
Lúc này, Hạ Tịch Nghiên cười, bỗng nhớ ra: “Đúng rồi, đây là quà tặng bà nội và bác!”
“Đến thì cũng đến rồi, còn mang theo đồ gì nữa!!” Cụ Mục nói, ánh mắt có vẻ như cụ rất thích Hạ Tịch Nghiên.
Hạ Tịch Nghiên là tiêu chuẩn cháu dâu của cụ.
Hạ Tịch Nghiên cười, không nói thêm gì, khí chất tao nhã toát ra từ cô khiến cả nhà họ Mục đều rất quý mến.
Nếu nói hai năm trước thích Hạ Tịch Nghiên thì là vì thân phận và tính cách không đáng ghét lắm, còn bây giờ thích cô là vì sự điềm đạm và khí chất của cô.
Càng phù hợp với tiêu chuẩn của nhà họ Mục.
Lúc này, Mục Trần đứng một phía, cười: “Được rồi, Chính Hi và Tịch Nghiên đều đã đến rồi thì chuẩn bị bày cơm thôi!”
“Vâng, bày cơm thôi!”
Mấy người đi về phía bàn ăn.
Hạ Tịch Nghiên không khỏi thở dài, khi bọn họ kết hôn, chưa từng cùng nhau ăn cơm, bây giờ có thể ăn cơm cùng nhau, đúng là thời gian có thể khiến mọi chuyện có thể xảy ra.
Nhà họ Mục cũng tương đối khiêm nhường, tuy rằng ở thành phố A nổi tiếng đếm trên đầu ngón tay nhưng rất hòa thuận, cũng rất giản dị.
Chỉ có một nhà ăn cơm cùng nhau.