CHƯƠNG 279
“Bây giờ em đi đến đâu rồi!?” Mục Chính Hi cố nén cơn giận.
“Đã lên xe rồi, đoán chừng hai mươi phút nữa là đến nơi!” Hạ Tịch Nghiên thành thật trả lời.
“Hạ Tịch Nghiên, bắt đầu từ bây giờ em nghe kỹ cho tôi, đến cổng thì xuống cho tôi, đợi tôi ở đó, nếu em dám một mình đi vào, hậu quả tự đi mà gánh!” Mục Chính Hi nói từng chữ một, rất có bộ dạng uy hiếp, sau đó lập tức cúp điện thoại!
Nghe thấy tiếng trong điện thọai, Hạ Tịch Nghiên suy nghĩ, vì không để hậu quả trở nên nghiêm trọng, cô vẫn quyết định đợi anh một lát.
Do đó, hai mươi phút sau, khi đến cổng biệt thự nhà họ Mục, sau khi xuống xe, Hạ Tịch Nghiên đứng đợi anh ở đó.
Thật ra là cô cố ý.
Dù sao hai người họ cũng đã ly hôn rồi, nếu Mục Chính Hi đi đón cô, sau đó cùng qua đây thì rất giống vừa từ nhà ngoại trở về. Hạ Tịch Nghiên không muốn có cảm giác như vậy cho nên mới tự mình qua đây.
Cô chỉ muốn đơn thuần đến thăm người nhà họ Mục mà thôi.
Ít nhất, trong lòng cô cũng rất coi trọng việc này.
Đứng ở cổng chưa đến mấy phút, xe của Mục Chính Hi đã xuất hiện trong tầm mắt cô. Ngay sau đó xe đến trước mặt cô, cửa sổ xe được kéo xuống, lộ ra gương mặt đầy tức giận của Mục Chính Hi.
Sau khi nhìn thấy vậy, Hạ Tịch Nghiên lập tức tặng cho anh một nụ cười rạng rỡ.
Lúc này, Mục Chính Hi đỗ xe ở bên cạnh, sải bước rộng đi thẳng về phía Hạ Tịch Nghiên…
Lúc này, Mục Chính Hi đỗ xe ở bên cạnh, sải bước rộng đi thẳng về phía Hạ Tịch Nghiên…
“Hạ Tịch Nghiên, tôi thật sự muốn bóp chết cô!” Câu đầu tiên Mục Chính Hi nói với Hạ Tịch Nghiên khi nhìn thấy cô chính là câu này.
Có thể nhìn ra, Mục Chính Hi quả thật rất tức giận!
Nhưng Hạ Tịch Nghiên lại mỉm cười: “Tổng Giám đốc Mục à, đừng bạo lực như vậy, tôi đây không phải là đang đợi anh à?”
Mục Chính Hi hung hăng trừng mắt nhìn cô: “Cô nên cảm thấy may mắn vì hôm nay nơi mà cô đến là chỗ này, đổi lại là bất kỳ nơi khác, cô sẽ chết chắc!”
Ngay sau đó, anh hung hăng liếc nhìn Hạ Tịch Nghiên, rồi nhìn đồ trong tay cô: “Những thứ này đều là cô mua?!”
Hạ Tịch Nghiên gật đầu, ngay sau đó, Mục Chính Hi vẫn đón lấy.
Hạ Tịch Nghiên cảm thán, ít nhất phong độ ga lăng vẫn được giữ vững!
“Đi thôi!” Mục Chính Hi lên tiếng, sau đó, Hạ Tịch Nghiên gật đầu, cùng Mục Chính Hi đi vào.
Nhưng đến bây giờ vẫn có một cảm giác, hai người họ giống như trở về thăm người thân vậy…
Cố gắng ngó lơ cảm giác này và đi cùng Mục Chính Hi vào bên trong.
“Tổng Giám đốc Mục, tôi trở về cùng anh, như này có được tính là đã “đền ơn”
hay chưa?” Hạ Tịch Nghiên đột nhiên mở miệng hỏi.
Nghe đến đây, Mục Chính Hi ngẩn người, ngay lập tức quay lại, tức giận nhìn cô, nghiến răng nghiên lợi tặng cô ba chữ: “Cô nói gì?”