CHƯƠNG 273
Cứ thế, buổi chiều xem cô ta như không †ồn tại mà làm công việc của mình. Nhưng Lăng Tiêu Tường thì khác, ánh mắt cứ nhìn Hạ Tịch Nghiên, dường như rất sợ cô sẽ làm ra việc gì đó.
Hạ Tịch Nghiên có thói quen là mỗi chiều đều sẽ đến phòng trà nước pha cà phê.
Thói quen này của cô, trừ Lăng Tiêu Tường ra, chỉ cần là người hơi hơi để ý Hạ Tịch Nghiên thì đều biết cả.
Khi đang pha cà phê thì có một giọng nói vang lên ở sau lưng.
“Em đúng giờ thật đấy!”
Nghe thấy giọng nói này, Hạ Tịch Nghiên quay đầu lại. Khi nhìn thấy Mục Chính Hi thì hơi bất ngờ, sau đó vẫn ngoan ngoãn chào hỏi: “Tổng giám đốc Mục!”
Thấy Hạ Tịch Nghiên pha cà phê, dường như uống ngon lắm, Mục Chính Hi nhìn rồi nói: “Pha cho tôi một ly đi!”
Hạ Tịch Nghiên: “…”
Nhìn dáng vẻ không muốn làm của Hạ Tịch Nghiên, Mục Chính Hi nhíu mày nói: “Sắc mặt của em nói cho tôi biết em không muốn pha!”
“Tổng giám đốc Mục, tôi không phải là thư kí của anh!” Hạ Tịch Nghiên nói.
“Nhưng tôi là ân nhân cứu mạng của em!” Mục Chính Hi sửa lại.
Hạ Tịch Nghiên: “…”
Ân nhân cứu mạng…
Hạ Tịch Nghiên đoán rằng Mục Chính Hi luôn muốn dùng chuyện này để bắt bí cô!
Vì thế, Hạ Tịch Nghiên hết cách đành phải pha cho Mục Chính Hi một ly cà phê.
“Ân nhân cứu mạng, xin mời thưởng thức!” Hạ Tịch Nghiên cười nói.
Mục Chính Hi cũng rất phối hợp mà nhận lấy, uống một ngụm, không ngờ mùi vị cũng được nên gật đầu: “Ừ, mùi vị khá ngon đấy!”
Hạ Tịch Nghiên cười: “Nếu thế thì Tổng giám đốc Mục từ từ thưởng thức nhé, †ôi còn có việc phải đi trước đây!” Nói rồi chẳng chờ Mục Chính Hi nói chuyện đã định đi.
“Đợi chút!” Vừa đi được hai bước thì Mục Chính Hi nói chuyện ở ngay phía sau.
“Còn việc gì không Tổng giám đốc Mục?” Hạ Tịch Nghiên cực kì khách sáo hỏi.
“Em đang trốn tránh tôi?!”
“Đâu cói”
“Vậy tại sao tôi vừa tới là em muốn đi?!”
“Chỉ là tôi không muốn người ta hiểu lầm, cũng không muốn để người ta buôn chuyện!” Hạ Tịch Nghiên ung dung nói, lời nói hơi xa cách.
Với lời nói này, Mục Chính Hi nghĩ chút là đoán ra manh mối.
“Em nói Tiêu Tường sao?” Mục Chính Hi nhìn cô và hỏi.
Hạ Tịch Nghiên cười: “Ai cũng thế thôi!”
Điều mà Mục Chính Hi không chịu nổi nhất là sự khách sáo và xa cách của Hạ Tịch Nghiên, cứ như anh có làm sao cũng không thể tiến vào nội tâm người phụ nữ này được.
Nghĩ rồi nhìn Hạ Tịch Nghiên, đến gần cô thêm một bước: “Thật ra thì… Tôi cũng không biết chuyện cô ta đến công ty!”