CHƯƠNG 271
Người đó nói được một nửa thì Lăng Tiêu Tường bước tới, tình cờ nghe được.
Cô ta đứng đó, vẻ mặt rất khó coi.
Thấy cô ta xuất hiện, đồng nghiệp kia sững người, sau đó nói: “Thật ra tôi cũng không biết nhiều, tôi còn có việc phải làm, tôi đi làm trước đây!” Nói xong vội vàng quay về vị trí của mình.
Mấy đồng nghiệp khác cũng nhìn thấy Lăng Tiêu Tường, ai nấy đều sửng sốt, sau đó hậm hực giải tán.
Chỉ có Hạ Tịch Nghiên vẫn ngồi dó uống trà, bởi vì đó chính là vị trí của cô, cô không thể đi đâu được nữa, nhìn ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình của Lăng Tiêu Tường, Hạ Tịch Nghiên biết cho dù cô không nói gì thì cô ta cũng sẽ cho rằng là cô cố ý tung tin đồn thất thiệt.
Quả nhiên Lăng Tiêu Tường nhìn Hạ Tịch Nghiên với vẻ mặt không vui: “Hạ Tịch Nghiên, không ngờ cô lại thích nói xấu sau lưng người khác như vậy đấy!”
Nghe vậy, Hạ Tịch Nghiên ngước mắt nhìn Lăng Tiêu Tường, khoé môi nở nụ cười: “Cô Lăng, lỗ tai nào của cô nghe thấy là tôi nói cô thế?”
“Có hay không trong lòng cô tự biết!”
“Không phải trong lòng tôi tự biết, mà người của cả bộ phận thiết kế đều đang nghe đấy!” Hạ Tịch Nghiên ung dung đáp trả, đối mặt với Lăng Tiêu Tường tự kiếm chuyện, cô đã quen rồi!
Nhìn dáng vẻ này của Hạ Tịch Nghiên, Lăng Tiêu Tường hung ác trợn mắt nhìn cô: “Hạ Tịch Nghiên, tốt nhất đừng để tôi nghe thấy, nếu không tôi sẽ không tha cho cô đâu!” Nói xong Lăng Tiêu Tường rời đi.
Hạ Tịch Nghiên vẫn đứng đó, nhìn bóng lưng Lăng Tiêu Tường, khoé miệng hiện lên một tia giễu cợt.
Cô thật sự không thèm cãi nhau với cô †a, nhưng cô ta lại được đằng chân lân đằng đầu, sức chịu đựng của cô cũng có hạn.
Thấy Lăng Tiêu Tường đã đi, lúc này đồng nghiệp vừa nói Lăng Tiêu Tường cảm thấy áy náy, bèn nói với Hạ Tịch Nghiên: “Xin lỗi Tịch Nghiên, là tôi đã liên luy đến cô!” Rõ ràng là mình nói nhưng bây giờ lại để Hạ Tịch Nghiên gánh tội.
Thấy dáng vẻ áy náy của đồng nghiệp, Hạ Tịch Nghiên mỉm cười: “Không có gì, cũng không phải cô ta không nghe thấy, chỉ là cô ta không vừa mắt tôi thôi!”
“Thật sự xin lỗi cô!”
“Được rồi, không sao, cô làm việc đi!”
Hạ Tịch Nghiên nói.
Nghe vậy, đồng nghiệp kia gật đầu, vẻ mặt khá lo lắng. Theo như Hạ Tịch Nghiên nói, không phải Lăng Tiêu Tường không nghe thấy ai nói, cô ấy thật sự lo lắng cô ta sẽ nói gì đó với Mục Chính Hi, vậy công việc của cô ấy khó mà giữ được mất…
Lăng Tiêu Tường rời đi, vẻ mặt nghiêm nghị, cô ta cảm thấy cực kỳ khó chịu, bởi vì người phỏng vấn cô ta chính là Giám đốc Vương!
Lẽ nào Mục Chính Hi thật sự vì điều này mà đuổi việc Giám đốc Vương?
Nghĩ đến đây, mặt Lăng Tiêu Tường đỏ lên, Mục Chính Hi làm vậy rõ ràng là đang tát vào mặt cô ta!
Cô ta năm chặt tay, đứng dậy đi thẳng đến văn phòng của Mục Chính Hi.
Cô ta gõ cửa, giọng nói từ tính của Mục Chính Hi vọng ra từ bên trong.
Lăng Tiêu Tường đẩy cửa bước vào.
“Tổng Giám đốc Mục!”
Có chuyện gì sao?”
Lăng Tiêu Tường nghĩ một lúc rồi hỏi: “Em nghe nói Giám đốc Vương bị sa thải rồi?”