CHƯƠNG 268
“Tôi biết rồi!”
Cô nói xong, Mục Chính Hi trừng mắt nhìn cô với vẻ hung hăng, sau đó xoay người quay lại văn phòng.
Nói đến việc này, Hạ Tịch Nghiên sửng sốt sau đó nở nụ cười: “Nhà tôi có chút việc nên xin nghỉ hai ngày, không đến công ty”
Hạ Tịch Nghiên hoàn toàn phớt lờ ánh mắt anh ta.
Sau khi anh ta đi, Hạ Tịch Nghiên mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt những người xung quanh nhìn về phía Hạ Tịch Nghiên cũng dần ít đi.
Thấy vậy cô lại thở nhẹ một hơi.
Cô cứ tưởng ngày hôm nay cứ thế trôi qua, nhưng ai ngờ buổi chiều lại có đồng nghiệp mới đến công ty.
Người này không phải ai khác mà chính là Lăng Tiêu Tường.
Sự xuất hiện của cô ta khiến rất nhiều người cảm thấy buồn bực.
Theo lý mà nói, cô ta không học thiết kế thì sao lại đến đây làm việc?
Ngay lập tức mọi người đã đưa ra kết luận, cô ta đến đây đương nhiên là để trông chừng bạn trai của mình —- Tổng giám đốc Mục!
Trong bộ phận thiết kế, chị Trương của phòng nhân sự quay về giới thiệu: “Chào mọi người, để tôi giới thiệu với mọi người, đây là cô chủ của tập đoàn Lăng Thị, Lăng Tiêu Tường, bắt đầu từ hôm nay cô ấy sẽ là thiết kế trưởng của công ty chúng tai”
Đến đây làm chưa nói, còn làm thiết kế trưởng…
Đương nhiên mọi người đều đang thầm bàn tán về vấn đề này, chỉ là không ai nói ra mà thôi.
Dù sao ba của Lăng Tiêu Tường cũng là Tổng giám đốc tập đoàn Lăng Thị, nếu muốn tiếp tục làm việc thì đừng đi chọc giận cô ta.
Một số người bắt đầu a dua cười nịnh nọt: “Cô Lăng là cô chủ nhà giàu còn tới công ty chúng tôi làm việc, đúng là không giống với những gì chúng tôi nghĩ!”
Lăng Tiêu Tường mỉm cười: “Tôi đã tới đây làm việc rồi thì chúng ta đều là đồng nghiệp, đừng coi tôi là người của tập đoàn Lăng Thị, đây là điều tôi không thể thay đổi được nhưng hy vọng mọi người có thể gần gũi với tôi hơn!”
“Tất nhiên rồi, chào mừng cô Lăng!”
“Cứ gọi tôi là Tiêu Tường đi!”
“Vậy tôi không khách sáo nữa nhé!”
Lăng Tiêu Tường trò chuyện với mấy đồng nghiệp.
Hạ Tịch Nghiên đứng đó không nói gì, nhưng cô cảm nhận được khi Lăng Tiêu Tường nói những lời này, ánh mắt cô ta luôn nhìn về phía mình.
Cô cười nhẹ, không nói gì.
Không tỏ ra thờ ơ, lãnh đạm, cũng không tỏ ra vui vẻ.
Ai cũng nghe ra được dù Lăng Tiêu Tường nói khiêm tốn, nhưng cũng mang theo sự khoe khoang.
Lăng Tiêu Tường không được người khác thích, ít nhất cũng có một nửa số người trong bộ phận thiết kế sợ cô ta. Lần trước cô ta đến tìm Mục Chính Hi đã chửi mắng không ít người, vậy nên bây giờ chắc chắn mọi người đều đang bất mãn.
Lúc này, Lăng Tiêu Tường bước đến trước mặt Hạ Tịch Nghiên.
“Cô Hạ, vẻ mặt này của cô có vẻ không chào đón tôi!” Lăng Tiêu Tường nhìn Hạ Tịch Nghiên nói từng từ từng chữ.