CHƯƠNG 258
“Hơn nữa tôi và anh ta còn là người của hai công ty đối địch, ai mà biết anh ta có cố ý khiến tôi đau hay không!” Mục Chính Hi nói.
Hạ Tịch Nghiên: “… Lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử!” Cô không nhịn được mà làu bàu.
Nghe thế Mục Chính Hi lập tức nhìn cô: “Trong lòng em tôi là tiểu nhân sao?!”
“Buột miệng nói thôi mà!” Hạ Tịch Nghiên vội vàng nói, không muốn cãi nhau với anh.
“Vết thương do em gây ra, thế nên em băng bó là phải!” Mục Chính Hi nhìn cô rồi nhấn mạnh.
Nhìn dáng vẻ của anh, Hạ Tịch Nghiên liếc anh một cái, sau đó nhìn Tống Kỳ: “Để em băng bói”
Hạ Tịch Nghiên đã nói thế rồi thì Tống Kỳ còn có thể nói gì, chỉ đành ngồi sang một bên.
Hạ Tịch Nghiên băng bó vêt thương cho Mục Chính Hi, Mục Chính Hi một mình ngồi đó mà đắc ý.
Mấy phút sau đã băng bó xong.
Nhìn ngón tay bị băng bó bởi một lớp vải gạt, Mục Chính Hi không nhịn được mà chê bai: “Xấu quát”
“Chê xấu thì tháo ra đi!” Nói rồi cô giơ tay ra định tháo đi, nhưng Mục Chính Hi lại tránh đi, sau đó nhìn lên đầu ngón tay và bổ sung thêm một câu: “Xấu mà đáng yêu.”
Nhìn bộ dạng của anh, Hạ Tịch Nghiên nguýt anh một cái nhưng cũng không nói thêm gì, cô sắp xếp lại hòm thuốc rồi đem vô phòng.
Lúc này trong phòng khách chỉ còn hai người là Mục Chính Hi và Tống Kỳ.
Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Ánh mắt của Mục Chính Hi thì đầy đắc “Tổng giám đốc Tống, không ngờ anh cũng biết nấu cơm, sắp thành người đàn ông ba tốt rồi đây!” Anh nhìn Tống Kỳ rồi nhấn mạnh.
Ý trào phúng trong lời nói của anh, sao mà anh ta không nghe hiểu chứ.
Tống Kỳ cũng ngồi đó mà nhìn anh, không nhịn được nói: “Ngoài kia đồn rằng Tổng giám đốc Mục mình đồng da sắt, ai ngờ có vết thương nhỏ xíu mà cũng chuyện bé xé ra tol”
Mục Chính Hi biến sắc: “Anh cũng đã nói rồi, chỉ là lời đồn thôi!”
Tống Kỳ cũng chỉ cười nhạt: “Nếu là vì em ấy thì tôi sẵn sàng trở thành người đàn ông ba tốt đó!” Tống Kỳ nói rõ ràng.
Mục Chính Hi nhìn anh ta: “Xem ra anh nghiêm túc!”
“Trước giờ tôi chưa từng giả vờ chơi đùa!” Ít là là đối với Hạ Tịch Nghiên, Tống Kỳ nhấn mạnh nói.
Sắc mặt của Mục Chính Hi chẳng hề vui vẻ xíu nào.
Lúc này Tống Kỳ nhìn anh: “Tổng giám đốc Mục đừng nói với tôi là bây giờ anh cũng nghiêm túc với Tịch Nghiên đấy!”
Lời nói này hoàn toàn là đang khích anhI Mục Chính Hi nhìn anh ta, trên môi nở nụ cười lạnh: “Chuyện này không liên quan gì đến anh!”
“Đúng là không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ là tò mò thôi. Nếu không phải thế thì Tổng giám đốc Mục cần gì cứ làm phiền Tịch Nghiên mãi vậy?!”
Làm phiền?!
Làm phiền???
Nghe thấy hai chữ này, sắc mặt Mục Chính Hi càng thêm khó coil Anh làm phiền Hạ Tịch Nghiên ư?1?
“Làm phiền? Lời nói của tổng giám đốc Tống lạ thật, tôi làm phiền lúc nào vậy?
Còn nữa, dù tôi có làm phiền thật thì cũng đâu liên quan đến anh. Tôi và vợ trước muốn quay lại với nhau, chuyện anh chắc anh không quản lí được nhỉ?!” Mục Chính Hi nhìn Tống Kỳ rồi nhấn mạnh nói.
Hai chữ vợ trước chính là vết thương trí mạng của Tống Kỳ!
Nhưng đã nghe nhiều, Tống Kỳ cũng đã quenl Anh cũng cười: “Vợ chồng có tiếng mà không có miếng, có gì hay mà khoe khoang chứ!”
Phút giây đó, Mục Chính Hi thật sự muốn hất bàn!
Có tiếng mà không có miếng!
Hiện tại đây chính là điều mà Mục Chính Hi hối hận nhất!
Bây giờ thật sự chỉ muốn ăn Hạ Tịch Nghiên ngay!